Chương trước
Chương sau
Sau khi uống gần hết nước táo, hoạt động đọc tin tức lại tiếp tục.

Lâm Gia Thanh chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa suy nghĩ, vẻ mặt lại chuyển sang trạng thái tập trung. Chử Sênh Lai thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng một cái, cô cứ thấy chị gái này rất chi là đáng yêu một cách khó hiểu.

"Vụ bán nhà xây dựng trái phép tại khu Hưng Thịnh gần đây đã được xét xử tại Tòa án nhân dân quận Đông Sơn thành phố Giang Thành... Phán quyết cuối cùng của tòa án được

Tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng rằng bị đơn phải bồi thường cho nguyên đơn 800.000 nhân dân tệ... Lâm Gia Lam - luật sư Công ty Cẩm Hòa cho rằng trong giao dịch mua bán nhà, người bán phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc tín dụng..."

Đọc xong đoạn này, Chử Sênh Lai đột nhiên dừng lại một chút, tự nhủ: "Lâm Gia Lan? Nghe quen quá."

Nếu cô nhớ không lầm, một giáo sư của trường từng nhắc đến tên của người này trong giờ học, các đàn anh đàn chị trong hội sinh viên cũng thường xuyên nhắc đến huyền thoại này của Học viện Luật.

Lý lịch cá nhân của Lâm Gia Lam rất đẹp, có con đường phát triển cuộc sống được rất nhiều sinh viên luật ngưỡng mộ, nghe nói người ấy đang làm việc rất thuận lợi ở Cẩm Hòa, sắp sửa trở thành cựu sinh viên danh dự của trường.

Nghĩ đến đây, cô chợt phát hiện...

Lâm Gia Lam, Lâm Gia Thanh, tại sao lại giống nhau đến vậy?

Cô quay đầu nhìn Lâm Gia Thanh, sắc mặt nàng đã lạnh lùng đi đôi chút, Chử Sênh Lai đoán có lẽ họ có quan hệ gì đó với nhau, vì vậy cô khéo léo quyết định không hỏi, lập tức chuyển sang tin tức tiếp theo.

Cô vừa định lên tiếng thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, tiếp đó là giọng nữ máy móc và vô cảm của Siri thông báo thông tin người gọi.

"Chị Tống trường Mâu Tâm gọi, 136......"

Ánh mắt Lâm Gia Thanh hướng về phía giọng nói, Chử Sênh Lai tốt bụng lấy điện thoại giúp nàng: "Chị có muốn nghe máy không?"

"Ừm."

Chử Sênh Lai bấm nút trả lời, đặt điện thoại trong tầm tay của Lâm Gia Thanh.

Giọng chị Tống vang lên: "Alo, Gia Thanh à?"

Lâm Gia Thanh lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên: "Dạ, chị Tống, có chuyện gì vậy ạ?"

"À, không có gì nghiêm trọng đâu. Chị gửi cho em vài tin nhắn trên WeChat nhưng không thấy em trả lời, nên chị gọi xem em có sao không."

"Xin lỗi chị Tống, hôm nay em không dùng điện thoại nhiều, sau này có chuyện gì thì gọi cho em sẽ tiện hơn." Lâm Gia Thanh nói xong liền hỏi: "Chị Tống, chị gửi cho em tin nhắn gì vậy ạ?"

"Chị chỉ muốn hỏi thăm tình hình dạo này của Gia Thanh, chị định tối nay sẽ tới gặp em, nhưng vừa rồi dự báo thời tiết nói sắp có mưa lớn, chị sợ học sinh ở trường sẽ gặp chuyện nên không đến gặp em được nữa."

Chị Tống dặn đi dặn lại, "Gia Thanh, dạo này em đều ra đường một mình, chị thật sự không yên tâm, khi nào rảnh chị có thể qua gặp em được không?"

Lâm Gia Thanh cụp mắt xuống, Chử Sênh Lai ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, dù rõ ràng là cô không đọc được ánh mắt của nàng, nhưng cô vẫn cảm thấy nàng trông có vẻ chán nản.

"Chị Tống, em định thử sống một mình một thời gian, chị yên tâm, em sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu." Lâm Gia Thanh hứa xong, lập tức đổi chủ đề, "Chẳng phải chị nói là sắp mưa to sao? Chị Tống, chị mau đi xem xem còn có ai trong phòng học hay không đi, em còn có việc phải làm, em cúp máy trước nhé?"

Nàng vừa dứt lời, một tiếng sấm dữ dội ập xuống.

Lâm Gia Thanh dừng một chút, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại: "Chị Tống, chị đừng lo cho em. Em thật sự không sao."

Chử Sênh Lai nghe chị Tống dặn đi dặn lại vài chuyện vụn vặt, cuối cùng thì cúp điện thoại. Bên ngoài gió nổi lên làm cửa sổ kêu lạch cạch.

Gió bão thổi qua, mưa to ầm ầm ập tới.

Trong phòng thì lại im ắng.

Lâm Gia Thanh cầm điện thoại quay sang phía Chử Sênh Lai, "A Lai, không biết vũ khi nào mưa mới tạnh, em mà đi về thì rất nguy hiểm."

Chử Sênh Lai suy nghĩ một chút, "Vậy thì làm sao ạ?"

"Nếu em không chê thì có ở lại chỗ chị một đêm."

Lâm Gia Thanh mỉm cười với cô, vỗ vỗ chiếc ghế sô pha bên dưới: "Đây là sofa giường, lúc chị thuê căn hộ, chủ nhà bảo chị có thể kéo đệm ở bên dưới ra, cho giá đỡ xuống là có thể biến thành một chiếc giường lớn."

Chử Sênh Lai không nói gì.

Lâm Gia Thanh cũng biết điều này quá mạo muội, nhưng nàng không biết mình bị chạm mạch nào, chỉ là nàng không muốn để Chử Sênh Lai rời đi lúc này.

"A Lai, được không em?"

Giọng nói dò hỏi của nàng nghe gần như yếu ớt, vẻ mặt vô thức lộ ra vẻ đáng thương.

Chử Sênh Lai tự tin mình không phải là người mềm lòng, mà bây giờ cô cũng không tìm được lý do nào.

Cô đành phải đồng ý, "Được ạ, vậy em đành phải làm phiền chị, cảm ơn chị."

Lâm Gia Thanh như thở dài nhẹ nhõm, "Chị phải cảm ơn em mới phải, em đi xa như vậy tới gặp chị, thật sự cảm ơn em rất nhiều, A Lai."

Hai người cảm ơn qua lại, Chử Sênh Lai bỗng bật cười, Lâm Gia Thanh không hiểu tại sao, ngơ ngác nhìn cô.

Chử Sênh Lai nói: "Em cười vì thấy thần kỳ. Hôm nay chắc chắn cũng có sinh viên trường em kết nối với học sinh trường chị, có thể là gọi điện, cũng có thể là gặp nhau chơi trò chơi, nhưng hẳn là không có ai giống chúng mình, cùng ăn cơm với nhau, còn ngồi bên nhau trò chuyện như thế này, thậm chí còn sắp qua đêm với nhau."

Qua đêm với nhau.

Sao lại nghe mờ ám thế nhỉ.

Lâm Gia Thanh mặt nóng bừng lên, vội vàng cúi đầu: "Vậy sao, chị cũng thấy thật thần kỳ."

Nàng vươn tay, chạm vào cốc nước táo bên cạnh, cầm lên uống một ngụm to, nuốt xuống rồi nói tiếp: "A Lai, đây là lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, nhưng chị lại không hề thấy xa lạ. Ngược lại, lúc ở bên cạnh em là khoảng thời gian chị thấy thoải mái nhất suốt mấy năm qua."

Đây không phải lời nói dối, đã rất lâu rồi nàng chưa từng thấy thoải mái như vậy.

Trước đây, giao tiếp với mọi người là điều khó khăn nhất với cô.

Chử Sênh Lai nhìn nụ cười nhẹ trên khóe miệng Lâm Gia Thanh, lòng cô thoáng chốc tê dại. Lâm Gia Thanh thật sự rất dịu dàng, từ khi nàng gọi cô là A Lai, dường như đó là một dấu hiệu, nàng chính là một người dịu dàng như nước.

Lần đầu tiên gặp mặt này, cô cũng rất hài lòng.

"Em có mang cho chị một món quà."

Chử Sênh Lai lấy ra chiếc áo bị bản thân bỏ quên một bên, kéo khóa ra, khoác lên người Lâm Gia Thanh, "Đây là áo khoác được bán tại cửa hàng văn hóa sáng tạo ở trường em, có in khẩu hiệu của Đại học Giang Thành, em mua cái áo này vì chất liệu của nó khá dễ chịu, mặc sẽ rất ấm, chị không ngại chứ?"

Đồ của Đại học Gianh Thành?

Lâm Gia Thanh đưa tay sờ chiếc áo khoác trên người, sợi đan rất dày, cảm giác rất mềm mại, quả thực là một chiếc áo được làm từ chất liệu rất tốt. Sản phẩm văn hóa và sáng tạo của trường bây giờ đã phong phú đến thế này rồi, khi nàng còn học ở Đại học Giang Thành, trường chỉ in những chiếc áo cộc tay xấu xí, không phải màu đen thì là màu trắng, xấu đến mức người ta không dám mặc.

Chiếc áo có ý nghĩa đến vậy, thì sao nàng có thể thấy ngại chứ.

"Chị rất thích, cảm ơn em, A Lai." Lâm Gia Thanh nở nụ cười, "Lần tới chị sẽ mặc chiếc áo này ra ngoài, tới khi trời trở lạnh thì vẫn sẽ thấy rất ấm."

Chử Sênh Lai cũng vui vẻ bật cười, "Chị thích là tốt rồi."

Nói tới đây thì mưa lớn cuối cùng cũng trút xuống. Những hạt mưa rơi lộp độp lên cửa sổ, gió to gào thét thổi những cây lớn bên ngoài lảo đảo, Lâm Gia Thanh chợt thấy sợ, rụt vai lại.

Chử Sênh Lai chưa hề rời mắt khỏi nàng, lập tức nhận ra điều đó.

Vừa định lên tiếng hỏi thì cô lại lo Lâm Gia Thanh là một người dễ xấu hổ, nên lập tức dừng lời.

"Để em giúp chị gỡ mác ra nhé." Chử Sênh Lai sờ ra sau cổ Lâm Gia Thanh, gỡ cái mác được đính vào bằng ghim cài ra, "Chị ơi, hình như hơi lạnh phải không? Chị ngồi gần vào em rồi mặc thêm áo vào đi."

Lâm Gia Thanh hơi sửng sốt, nàng không ngời Chử Sênh Lai tỉ mỉ đến vậy, nàng giơ tay mặc áo khoác vào, suy nghĩ hai giây, lặng lẽ dịch lại gần Chử Sênh Lai.

Chử Sênh Lai liếc nhìn khoảng cách chỉ chen vừa nửa người giữa mình và Lâm Gia Thanh, mỉm cười, lấy gối ôm ra đưa cho Lâm Gia Thanh, nhân cơ hội dịch lại gần hơn, chạm tới cánh tay nàng.

Một tia sét đánh xuống, Lâm Gia Thanh khẽ run lên, Chử Sênh Lai ngồi ở bên nàng nên cảm nhận được.

Bây giờ không thể giấu được nữa, Lâm Gia Thanh ôm gối, hơi xấu hổ, "Chị hơi sợ sấm sét."

Sấm sét không bao giờ là một kỷ niệm đẹp đối với nàng. Trong ngày mưa hỗn loạn, tiếng sấm vang ầm, cuộc sống của nàng dường như đã thay đổi thành như bây giờ giữa những tiếng sấm kinh hoàng.

Chử Sênh Lai không hỏi tại sao nàng lại sợ, cầm máy tính bảng nói, "Chị còn muốn nghe tin tức không? Em lại đọc thêm một lúc nhé."

"Ừm, chị nghe." Lâm Gia Thanh thích nghe giọng nói của cô, lập tức gật đầu.

Lẫn với tiếng mưa, tiếng sấm và tiếng gió, Chử Sênh Lai đọc qua tất cả các sự kiện lớn nhỏ trên Nhật báo Giang Thành trong tuần này, có tin tức về pháp luật, cũng có tin tức về cuộc sống người dân, có điều phi lý, có chuyện buồn cười, đủ các thể loại.

Lâm Gia Thanh chăm chú nghe, ôm chặt gối, vô thức nghiêng người về phía Chử Sênh Lai.

Đột nhiên, một ngón tay đặt lên trán nàng, giọng nói mang theo ý cười của Chử Sênh Lai vang lên: "Chị, chị nghe mệt rồi sao?"

Lâm Gia Thanh vội dịch ra, "Không phải vậy, do chị nghe chăm chú quá nên không để ý......"

"Được rồi, em trêu chị thôi." Chử Sênh Lai xem giờ, "Đã hơn chín giờ rồi, chị đi ngủ sớm sao?"

Lâm Gia Thanh tựa cằm vào gối, gật đầu hai cái: "Chị thường đi ngủ vào khoảng mười giờ."

Chử Sênh Lai líu lưỡi, lành mạnh thật đấy.

Kể từ khi nhập học, cô chưa bao giờ trải qua niềm vui được đi ngủ lúc 10 giờ, lúc đó cô không đang làm bài tập về nhà thì cũng đang làm bài thuyết trình, lăn lộn bẹo hình bẹo dạng.

"Vậy chị đi tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Lâm Gia Thanh đáp lời đồng ý, sau khi đứng dậy lại nghĩ tới chuyện gì đó, "A Lai, hình như ở chỗ chị không có quần áo vừa người em, làm sao bây giờ?"

Chử Sênh Lai bỗng nhiên muốn trêu nàng, "A? Sao chị lại biết không vừa người em?"

Cô cũng chưa nói ra chiều cao của mình.

Lâm Gia Thanh ậm ờ hai tiếng, có vẻ hơi xấu hổ, "Lúc chúng ta đứng nói chuyện, giọng của em...... truyền tới từ đỉnh đầu của chị."

Chử Sênh Lai bật cười.

Lâm Gia Thanh ngượng ngùng lên tiếng, "Vậy A Lai, em cao bao nhiêu vậy?"

"1m75 ạ, không cao lắm."

Hội sinh viên có ban lễ nghi, cô từng tình cờ nhìn thấy họ, ai cũng cao trên 1m80, và còn rất gầy nên trông còn cao hơn, đó mới là vừa cao vừa gầy đích thực."

"1m75...... mà còn là không cao lắm sao? A Lai, em khiêm tốn quá đấy."

Lâm Gia Thanh từ bé đã nhỏ người, dù đã uống đủ loại thuốc bổ với canxi nhưng vẫn không cao lên được. Chủ đề chiều cao vốn là một cái gai trong lòng nàng, bây giờ gặp phải Chử Sênh Lai, 1m75 mà vẫn coi là không cao lắm, nàng thầm hờn nghiến răng nghiến lợi.

Chử Sênh Lai không nói nữa, "Được rồi, chị mau đi tắm rửa đi, hôm qua em đã tắm rồi, hôm nay em không tắm nữa. Chị tìm cho em một cái bàn chải đánh răng sạch sẽ là được."

Lâm Gia Thanh cầm gậy dẫn đường, gật gật đầu, xoay người vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Bàn chải đánh răng sạch để trong tủ, nàng lấy một chiếc ra đặt cạnh bồn rửa tay. Tim nàng đập nhanh một cách kỳ lạ, hiếm khi cảm xúc của Lâm Gia Thanh lại phập phồng đến vậy, nàng thấy mình không giống như thường ngày.

Nàng xả nước vào bồn tắm rồi chìm mình xuống, để đề phòng tai nạn ngoài ý muốn, nàng luôn đưa một tay ra nắm lấy mép bồn tắm. Nàng ngâm mình trong đó cho đến khi nhịp tim ổn định rồi mới bước ra.

Nghĩ đến việc Chử Sênh Lai còn ở bên ngoài, Lâm Gia Thanh tắm rất nhanh, bên ngoài sấm sét ầm ầm, quả thực là nàng hơi sợ, không dám tắm lâu.

Sau khi tắm rửa xong, đi ra ngoài, lấy cây gậy dẫn đường đặt ở cửa, Lâm Gia Thanh đi mấy bước về phía phòng khách, gọi một tiếng: "A Lai?"

Chử Sênh Lai buồn ngủ, đã thiếp đi rồi.

Lâm Gia Thanh đến gần, nghe thấy tiếng thở đều đặn của Chử Sênh Lai liền nhận ra cô đã ngủ. Nhiệt độ trong phòng khách rất thấp, ngủ như vậy chắc chắn sẽ bị cảm, chiếc áo khoác vừa cởi vẫn còn trên ghế sofa, Lâm Gia Thanh cúi xuống, dùng một tay sờ sờ ghế sofa vài cái.

Chử Sênh Lai ngủ không say nên liền tỉnh dậy, khi mở mắt ra đã nhìn thấy Lâm Gia Thanh mặc áo choàng tắm không thắt chặt, khuôn mặt trắng nõn sát gần mặt mình.

Cô lập tức nắm lấy tay Lâm Gia Thanh: "Chị, chị đang tìm gì vậy?"

"Em tỉnh rồi à?" Lâm Gia Thanh thu tay lại, "Em vừa ngủ quên, chị muốn tìm áo khoác để đắp cho em, nhưng lại đánh thức em dậy."

"Em chưa có ngủ." Chử Sênh Lai dụi mắt, "Nhưng đúng là em hơi buồn ngủ."

Cô nhìn làn da lộ ra khỏi áo choàng tắm của Lâm Gia Thanh, muốn tốt bụng nhắc nhở nàng, nhưng lại sợ nói ra nàng sẽ xấu hổ, cuối cùng đành phải im lặng, nói vòng vo: "Chị, em đi đánh răng đây, chị vào phòng thay quần áo, sấy tóc cho khô đi, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh."

Lâm Gia Thanh gật đầu, "Được."

Nghe thấy tiếng Chử Sênh Lai bước vào phòng tắm thì nàng mới đứng dậy, vịn vách tường đi vào phòng ngủ.

Khi thay đồ ngủ, nàng giơ tay lên, bỗng sờ đến lồng ngực trống không của mình, lúc này nàng mới phát hiện ra áo choàng tắm của mình buộc không chặt, không hề che được chỗ cần che.

Nhớ lại cụm "bị nhiễm lạnh" mà Chử Sênh Lai vừa nói, Lâm Gia Thanh muộn màng nhận ra, đập đầu vào cửa tủ quần áo.

Tại sao lại như này.

Chỉ trong một ngày, sao nàng lại mất mặt nhiều lần đến vậy trước mặt một bạn nhỏ chứ.

______________________________

【Tác giả có điều muốn nói】

Chử Sênh Lai: 1m75 ạ, không cao lắm

Lâm Gia Thanh: Ừm...... (mỉm cười)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.