🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong phòng huấn luyện của chiến đội SAS, Giang Tiếu đem theo hai tai đỏ lựng, ngoan ngoãn ngồi chơi game bên cạnh Đào Diên. Bởi vì ván vừa rồi gặp Sylvie, cậu và Đào Diên đều muốn xem thực lực của người này nên Giang Tiếu đã chủ động nhường MID. Ván này hai người không đụng xe với tuyển thủ chuyên nghiệp khác, cũng không có ai giành MID với Giang Tiếu, cậu có thể tùy ý chọn tướng mình thích chơi.

Cả hai đánh thêm mấy ván rank nữa thì dừng lại. Bởi vì đang trong thời gian nghỉ phép, vậy nên các thành viên khác lại bắt đầu lười biếng, đều tụ tập trong phòng khách xem phim. Khi Đào Diên và Giang Tiếu rời khỏi phòng huấn luyện thì đã thấy một đống đồ ăn vặt được bày ra đầy cái bàn trà lớn. Lục Nhất đang vui vẻ ăn bỏng ngô, nhìn thấy đội trưởng và Giang Tiếu đã tới liền vẫy tay:

" Tiếu Tiếu, qua đây ngồi nè, tôi giữ chỗ cho cậu rồi á!!"

Tất nhiên, Đào Diên không tác thành cho Lục Nhất. Chỉ thấy đội trưởng của chiến đội SAS ngang nhiên nắm tay MID mới, sau đó dẫn cậu tới một chiếc sô pha nhỏ hơn vẫn còn trống.

" Hai người chen chúc vẫn được."

Đào Diên mỉm cười:

" Em không chê chứ?!"

Giang Tiếu lắc lắc đầu, sau đó chủ động ngồi xuống bên cạnh Đào Diên. Ở gần anh sẽ khiến Giang Tiếu thấy thoải mái hơn, có lẽ là do hai người đã quen nhau từ trước.

Đào Diên lục lọi trong đống đồ ăn vặt, lấy ra thứ mà Giang Tiếu thích ăn. Anh bóc lớp vỏ bên ngoài, sau đó mới đưa nó cho Giang Tiếu. Đào Diên hành động rất tự nhiên, giống như đã làm chuyện này quá nhiều lần. Mà Giang Tiếu cũng ngoan ngoãn nhận lấy, anh đưa cái gì cậu liền ăn cái đó.

Lục Nhất kinh ngạc nhìn đội trưởng nhà mình, sau đó quay ngoắt sang nhìn Hạ Duy Dương. Hai chàng trai đạt được chung suy nghĩ, rồi cùng hướng mắt về hai con người đang làm trò mờ ám ở ghế sô pha bên cạnh. Lục Nhất là người đi đầu nói ra nghi vấn của mình:

" Anh, sao đó giờ không thấy anh chăm sóc em như vậy? Đừng nói là bóc đồ ăn cho em, anh còn chẳng thèm đưa em đồ ăn vặt nữa!!"

" Vậy à? Quên rồi."

Đào Diên xé vỏ một gói kẹo dẻo, sau đó lại đưa cho Giang Tiếu. Trong suốt quá trình đó, ánh mắt của anh không hề nhìn SP team mình lấy một cái.

Lục Nhất ấm ức nhai bỏng ngô, còn nói một lát nữa sẽ mách với huấn luyện viên Giang về tình trạng phân biệt đối xử với SP mỏng manh của đội. Hạ Duy Dương nghe vậy liền cười haha trêu chọc cậu, xấu xa nói:

" Anh Giang chắc chắn cũng nằm trong hội phân biệt đối xử này, mách cũng vô ích."

" Hạ Duy Dương ông thèm đòn à?!!"

Lục Nhất buông xuống bịch bắp rang bơ của mình, sau đó vồ về phía Hạ Duy Dương ngay gần đó. Nhưng trước khi cậu động thủ, Ngôn Dự ngồi phía sau đã kịp túm lấy áo của cậu kéo lại, vẻ mặt đầy chán ghét:

" Đừng có tưng tửng rồi doạ MID mới của chúng ta chạy mất, một ngày không tăng động thì sẽ chết à?"

" Anh?!! Sao anh có thể nặng lời với em như vậy?!! Anh đã quên mất bé SP yêu dấu từng vì anh chắn bom chắn đạn rồi sao!!!"

" Anh chỉ nhớ cậu cầm [Friola] ks mạng của anh thôi."

" Xì."

Lục Nhất bị túm áo liền bĩu môi lầm bầm:

" Có mỗi chuyện đó thôi mà anh nhớ ghê vậy, cũng chỉ có một ván đó thôi mà..."

Đào Diên đã quá quen với cảnh tượng chó mèo đánh nhau giữa AD và SP của đội, vậy nên vẫn rất bình thản ngồi hỏi Giang Tiếu lịch trình còn lại của ngày hôm nay. Mà Giang Tiếu lúc này còn đang ngẩn người nhìn Lục Nhất, nhỏ giọng thì thầm bên tai Đào Diên:

" Anh không ngăn họ hả? Em thấy họ như sắp đánh nhau...?"

" Không sao, anh Ngôn biết cách dỗ Lục Nhất, một lát nữa sẽ hết thôi, ngày nào cũng vậy."

" Vậy sao? Ngày nào cũng vậy?"



Giang Tiếu lộ ra vẻ mặt đầy tò mò:

" Bình thường ở gaming house của bọn anh đều náo nhiệt vậy sao? Anh có tham gia cùng không?"

" Không nên gọi là gaming house của bọn anh nữa."

Đào Diên mân mê lọn tóc cạnh tai của Giang Tiếu, mỉm cười dịu dàng:

" Bây giờ là gaming house của chúng ta."

" Còn...còn chưa chắc mà..."

" Không sao, anh nhất định sẽ nỗ lực, không khiến em thất vọng."

Lỗ tai của Giang Tiếu ửng hồng, hai tay nắm lấy gói kẹo dẻo càng lúc càng chặt. Giọng nói của Đào Diên rất gần tai của cậu, hơi thở ấm áp phả lên vành tai khiến Giang Tiếu cảm thấy có chút ngứa. Cậu phục rồi, giọng nói của Đào Diên thực sự khiến người ta không thể kháng cự được, là Giang Tiếu thì càng không thể kháng cự được.

Cậu bối rối rụt người lại, giống như mèo con bị doạ sợ, không dám xù lông hù doạ, chỉ biết thu đuôi trốn mất. Đào Diên nhịn cười, cũng nhanh chóng giữ khoảng cách với Giang Tiếu, không trêu cậu nữa. Giang Tiếu của bây giờ vẫn còn giữ cho mình một vùng an toàn bất khả xâm phạm. Đào Diên không muốn tự tiện bước vào lãnh địa riêng tư này, vì anh biết nếu mình thực sự làm thế thì Giang Tiếu sẽ lập tức cụp đuôi chạy mất.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh sẽ đợi đến khi Giang Tiếu hoàn toàn mở lòng với anh, giống như ba năm trước.

"Ting"

Đào Diên cúi đầu nhìn điện thoại, sau khi thấy tên người gửi tin nhắn, anh liền cầm lên xem.

[Giang Lâm: A Diên, em xem tin tức mới nhất trên mạng chưa?]

[Ryan: Em vừa đánh đôi với Giang Tiếu xong, chưa đụng đến điện thoại, bây giờ xem.]

Đào Diên nói với Giang Tiếu mình có việc bận, sau đó rời khỏi phòng khách của gaming house. Ngón tay thon dài bấm mở tin tức đang treo trên top tìm kiếm, ngay lập tức, một bài đăng tràn ngập ý đồ xấu lọt vào tầm mắt anh:

[Thông báo chấm dứt hợp đồng với tuyển thủ chuyên nghiệp Giang Tiếu: Cùng chiến đội RY gắn bó ba năm, chúng tôi chưa bao giờ phủ nhận công lao to lớn của tuyển thủ đường giữa kiêm cựu đội trưởng của chiến đội - Giang Tiếu. Chiến đội vốn muốn cùng cậu ấy gắn bó hết thời gian còn lại của hợp đồng, nhưng rời đi là mong muốn cá nhân của tuyển thủ. Mặc dù hơi đột ngột, chúng tôi cũng chưa kịp chuẩn bị, nhưng CLB luôn tôn trọng ý kiến cá nhân của mỗi thành viên. Chúc quãng đường còn lại của tuyển thủ Giang Tiếu sẽ rạng rỡ thuận lợi, chúng ta tạm biệt tại đây.]

Hết thời gian còn lại của hợp đồng?! Mong muốn cá nhân của tuyển thủ? Đây không phải là đang ám chỉ việc Giang Tiếu đơn phương chấm dứt hợp đồng, không suy nghĩ cho tình hình của chiến đội sao?

Ánh mắt của Đào Diên ngay lập tức tối lại. Khi anh lướt đến phần bình luận, ngay lập tức nhìn thấy những lời chỉ trích tiêu cực tràn ngập một vùng trời.

[Giang Tiếu đơn phương chấm dứt hợp đồng? Đùa à?!]

[Cậu ta là đội trưởng đó! Đột ngột rời đi, đem chiến đội vứt ở đâu?]

[Đơn phương chấm dứt hợp đồng thì vẫn chấp nhận được, nhưng cái ông đây không nhìn được chính là đột ngột chấm dứt hợp đồng!!! Mẹ nó, tưởng MID mới tìm dễ lắm à?]

[Mùa sau RY phải làm sao đây? Bây giờ đã là cuối tháng mười một, đầu tháng một năm sau là thi đấu phân bảng rồi!!]

[Giang Tiếu cmn hố RY đúng không? Bình thường biểu hiện mờ nhạt thì không nói, bây giờ dứt áo ra đi cũng không thèm suy nghĩ cho chiến đội! Để ông chống mắt lên xem CLB nào sẽ nhận cái thứ xui xẻo này!]

[Giang Tiếu cút khỏi giới thể thao điện tử đi!]

[Giang Tiếu cút khỏi giới thể thao điện tử đi!]

[Giang Tiếu cút khỏi giới thể thao điện tử đi!]



Một đống bình luận bôi đen ngang nhiên xâm chiếm trang cá nhân của Giang Tiếu. Hashtag #GiangTiếucútkhỏiesport chẳng mấy chốc đã leo lên top tìm kiếm của tháng, người qua đường cũng vui vẻ hóng hớt. Chỉ có một số fan trung thành của Giang Tiếu là sẵn sàng xắn tay áo xông pha chiến trường vì cậu, đại chiến ba trăm trận với anti-fans.

Nếu Đào Diên đoán không sai thì ngay cả cái top tìm kiếm này cũng là phía CLB bỏ tiền mua, không chỉ muốn nhân cơ hội đâm sau lưng Giang Tiếu mà còn muốn dựa vào độ hot này để quảng bá cho MID mới Kim CheongHo. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ chuyển nhượng hằng năm của Liên minh EOA, phía CLB của chiến đội RY nhất định sẽ đăng bài thông báo ký hợp đồng với Kim CheongHo, nói không chừng còn tranh thủ châm chọc Giang Tiếu vài câu.

Mà bởi vì phía CLB của chiến đội SAS vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với Giang Tiếu, kỳ chuyển nhượng cũng chưa tới, vậy nên CLB không thể lên tiếng nói đỡ cho Giang Tiếu được. Đào Diên siết chặt điện thoại, cảm nhận được sự bất lực đang bao vây lấy mình. CLB của chiến đội RY ra đòn quá đột ngột, khiến anh không kịp tìm biện pháp đối phó.

[Giang Lâm: Cái CLB kia đúng là động ăn thịt người, lúc Giang Tiếu còn ở đó thì không đối xử tốt với người ta, bây giờ Giang Tiếu đi rồi lại cắn mãi không buông?!]

[Ryan: Đợi đến kỳ chuyển nhượng, chúng ta trả lại cho họ cả vốn lẫn lãi.]

[Ryan: Tối nay em livestream, giúp cậu ấy kéo bớt sự chú ý của dư luận.]

[Giang Lâm: Được rồi, trước mắt chỉ có thể như vậy.]

[Giang Lâm: Phía Giang Tiếu anh sợ là không giấu cậu ấy bài đăng đó được.]

[Giang Lâm: Em chú ý cậu ấy chút, đừng để cậu ấy quá suy sụp.]

[Ryan: Em biết rồi.]

Đào Diên tắt điện thoại, sau khi bình tĩnh hơn thì mới trở về phòng khách. Ánh mắt của anh dừng lại trên người con trai đang cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng lại thấy cậu nhăn mày một cái, dường như tâm trạng không được tốt.

Mấy phút trước Giang Tiếu còn vui vẻ ngồi xem phim với mọi người, bây giờ đã ôm điện thoại tự thu mình vào một góc, biểu cảm chẳng khác nào mèo con đang bị thương. Đào Diên khẽ thở dài, anh thả nhẹ bước chân đến bên cạnh Giang Tiếu, sau đó cầm lấy điện thoại khỏi tay cậu.

" Em nhìn thấy rồi?"

" A...anh...?!"

Giang Tiếu không phản ứng kịp, chỉ biết ngây ngốc nhìn Đào Diên. Sau khi nhận ra anh đang nói về chuyện gì, Giang Tiếu liền thành thật gật đầu:

" Vừa nãy em có lướt thấy."

" Khó chịu không?"

" Cũng không đến mức đó đâu, em..."

" Tối đánh đôi nhé?"

Đào Diên nhìn cậu mỉm cười:

" Dẫn em đi ngược gà xả stress, chịu không?"

Giang Tiếu bị nụ cười cưng chiều quá mức này của Đào Diên làm cho ngây ngẩn, có ảo giác anh ấy đang dỗ cậu. Trong một giây não chết máy, Giang Tiếu liền buột miệng hỏi:

" Anh dỗ em à?"

" Lộ liễu vậy sao?"

Đào Diên trả lại điện thoại cho Giang Tiếu, rồi cười:

" Anh định là sẽ âm thầm dỗ em thôi, bạn nhỏ Giang Tiếu."

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.