Ăn cơm chiều, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, Chúc Viêm cũng lười đi ra ngoài, hắn và Viên Tiêu cùng nhau trở về phòng trong, không có Chúc lão thái thái và những người nhà khác. Trong phòng rất an tĩnh, duy nhất ồn ào cũng chỉ có mưa ngoài cửa sổ.
đốt sáng ngọn nến, Chúc Viêm ngồi ở trên giường sưởi trải ra đệm chăn, Viên Tiêu thì đang ở trên giường gỗ của mình nhìn Chúc Viêm nhất cử nhất động, phô hảo đệm chăn Chúc Viêm vừa nhấc đầu đã phát hiện đôi mắt đối diện của mình vào ban đêm đặc biệt tinh quang, nhớ tới lúc ban ngày mình không nói xong đề tài, hắn cổ họng một tiếng, sau đó nương theo ánh nến lay động nhìn về phía Viên Tiêu:
- Viên Tiêu, ta hỏi ngươi chuyện này.
- Ừm!
Viên Tiêu nhận thấy Chúc Viêm đang nhìn mình, vội vàng không ngừng thu hồi tầm mắt, bắt đầu sửa sang lại giường đệm của mình.
Chúc Viêm trầm mặc hơi dừng lại, dùng hết can đảm hỏi:
- Vì sao gần đây ngươi luôn nhìn lén ta? Là gặp phải chuyện khó gì à? Khi Chúc Viêm nói xong, hiện trường lại một lần nữa rơi vào an tĩnh, Viên Tiêu ngồi trên giường gỗ, hai tay ôm đầu gối, an tĩnh nhìn Chúc Viêm đang nhìn mình như vậy, thầm than sao Chúc Viêm này lại chậm chạp như vậy, hắn nhìn chằm chằm hắn đương nhiên là muốn câu dẫn hắn, vì sao hắn vẫn không rõ, chẳng lẽ một hai phải hắn nói rõ chuyện này mới có thể hiểu?
- Ta cũng không biết tại sao, chỉ là nghĩ... Viên Tiêu nói đến một nửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dau-duoi-nam-son/4600980/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.