Thần Thú kéo theo xe chạy ở trên quan đạo tầm hơn một canh giờ, mới bắt đầu duỗi ra bốn vó bay thẳng lên mây, kéo theo Kim Phượng chính là cánh xe bay giữa không trung.
Bốn người khác, Nhạc Phong giơ lá cờ Côn Sơn, Hồng Nho Văn cùng hai người khác mang theo túi càn khôn bay trên ngự kiếm.
Côn Sơn cách Lạc Nhật Nhai phải tầm 48,000 trượng, ở trung tâm Trung thổ đại lục.
Trung thổ đại lục khác với những nơi khác, trung tâm là đại dương mênh mông vô biên, phía Tây biển là thế giới phần cuối Lạc Nhật Nhai, phía Đông chính là Thanh Vân môn nắm giữ uy danh hiển hách, phương Bắc đại lục rộng lớn chính là nơi nhân giới ở, còn Côn Sơn lại nằm ở giữa biển, do bốn con Thần Quy thượng cổ trấn đỡ, trôi nổi trên mặt nước.
Mấy người chạy liên tục mấy ngày mấy đêm về phía Côn Sơn, đều mong được về nhà càng sớm càng tốt.
Còn Mặc Ngôn ngồi ở trong xe, cân nhắc một vấn đề quan trọng hơn hết khác, đó chính là để thi thể phụ thân ở chỗ nào.
Kiếp trước, Mặc Ngôn không biết di ngôn phụ thân để lại, cho tới khi y ở trong thạch quan trung Côn Sơn, tình cờ nhìn thấy thi thể phụ thân, ngoại trừ kinh ngạc cũng chẳng có suy nghĩ gì khác.
Còn kiếp này, thời gian Mặc Ngôn cân nhắc rất lâu, cũng không biết Hồng Nho Văn có chịu tuân thủ di mệnh hay không, đem thi thể mang về Côn Sơn đó là hắn đã tuân thủ di mệnh, còn thi thể phụ thân trôi nổi ở trong biển theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/188849/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.