Mặc Ngôn mở mắt ra, đập vào mắt chính là nghìn vách đá cao cheo leo, rừng thiêng nước độc, cây cối khắp nơi khô hạn, khoảng thời gian ánh trời chiều giáp với vách cheo leo, chiếu rọi một vùng trời màu vàng.
Tuy không được xem là cảnh đẹp, nhưng nơi này ở trong mắt Mặc Ngôn mà nói, lại cực kỳ thân thiết, vì đây chính là nơi y sinh ra, nằm ở phía Tây đại lục Trung thổ, Lạc Nhật Nhai.
Lạc Nhật Nhai tên như ý nghĩa, mặt trời lặn xuống từ đây, hạ xuống phía dưới nghìn vách đá cheo leo, rồi ngày kế tiếp lại bay lên từ đó.
Ở đây chính là biên cảnh phía Tây đại lục Trung thổ, mà không ai có thể vượt qua vách đá cheo leo cao vạn trượng, sâu không thấy đáy này.
Trên vách đá dựng đứng, một người mặc toàn thân áo bào tím, đai eo màu vàng, tóc dài màu mực tùy gió thổi qua.
Người nọ quay đầu lại, dung mạo diễm lệ chói mắt, khóe mắt có một nốt chu sa, vốn đã đủ mị hoặc lòng người, mà hàn quang trong con ngươi bắn ra lại có thể khiến người ta run rẩy. Người nọ chính là chủ nhân Lạc Nhật Nhai này, ở chỗ này đã hơn ngàn năm, Mặc Thăng Tà.
Mặc Ngôn ngơ ngác mà nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra, trong chốc lát sau, y xoa xoa hai mắt của mình, trong lòng dường như có từng trận sóng mãnh liệt dâng lên. Y nhanh chóng chạy về phía Mặc Thăng Tà, vừa chạy vừa gọi: “Cha, cha!”
Mặc Ngôn chạy nhanh làm chân nọ đá chân kia, té ngã lại bò lên, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/188845/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.