Mặc Ngôn cùng Thương Minh ( Phiên ngoại một trăm năm) Bên trong cung điện trống trải, là gian phòng rộng rãi đủ để chứa mười chiếc giường lớn, đầu giường để một ngọn nến Long Phượng màu đỏ, chiếu ra ánh vàng rọi khắp cả gian phòng, nhìn vào cực kỳ ấm áp. Song song ngọn nến là hai chén rượu bạch ngọc, giường được trải nệm mềm mại đỏ tươi, bên trên còn được thêu đôi uyên ương đầu bạc sóng vai nghịch nước. "Hôm nay, chúng ta thành thân." Thương Minh nắm tay Mặc Ngôn, "Từ nay về sau, chúng ta vĩnh kết đồng tâm, sẽ không chia lìa." "Được!" Hai người nâng chén rượu lên, cánh tay tương giao, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Ngọn nến Long Phượng bị thổi tắt, màn đêm buông xuống. Ánh lửa tắt, Dạ Minh Châu được khảm nạm ở bốn vách tường, phản chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến cho cả gian phòng lung linh huyền ảo như trong mộng. Trong gian phòng huyền ảo, trên chiếc giường rộng rãi, có hai bóng người liều chết dây dưa quấn chặt lấy nhau. Bóng người phản lên vách tường, mấy ngày mấy đêm vẫn chưa từng thay đổi. Nam nhân tóc đen huyết mâu, bắp thịt cả người cân xứng, vai rộng rãi săn chắc, ánh sáng hòa dịu cả phòng, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của hắn, được phủ một tầng sáng dìu dịu. Mái tóc dài của hắn rũ xuống đệm, nằm nhoài trên người một nam tử khác, lên xuống trập trùng. Thanh niên dưới thân da thịt trắng nõn. Trên lớp da, trải rộng dấu vết xanh tím đỏ sậm, mái tóc tán loạn, lúc này đang phải dùng một tư thế khó mà nhẫn nại, tiếp nhận tất cả. Tiếng nước phốc phốc không ngừng vang lên, theo nam nhân bên trên ra ra vào vào, làm nam tử khó mà chịu nổi, tràn tiếng rên ra khỏi miệng. "Ưm... A..." Mắt phượng y hơi mở, nhìn nam nhân đè trên người mình không ngừng vận động, cùng mỗi lần đẩy y đến cực lạc, yêu thương trong lòng vào lúc này khó mà ngăn nổi. Y đưa tay ra, ôm lấy cổ nam nhân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Thương Minh, ta yêu ngươi..." Giọng nói trầm thấp, khêu gợi gãi ngứa lòng người. Thương Minh cúi đầu, không chút khách khí hôn cánh môi đang dao động căng mọng trước mắt, dùng sức mút lấy, không chút khách khí cạy hàm răng nam tử ra, hận không thể liếm lấy mội tấc của y, mỗi lần nhìn y run rẩy, muốn nuốt vào trong bụng, không chết không thôi. Hôm nay là ngày thứ mười bọn họ ở trong Ma Cung. Điều này đối với phàm nhân mà nói, thời gian đã đủ dài dằng dặc, còn đối với tu vi pháp lực của hai người tuyệt đỉnh mà nói, nó mới chỉ bắt đầu mà thôi. Bọn họ ở trong cung điện dây dưa, hoan ái, sôi trào. Lần trước nghỉ ngơi ngắn ngủi, lần này nghênh đón chính là tật phong sậu vũ, hai người hãm sâu vào trong đó, kéo dài không dứt, mãi đến khi bị đưa lên tầng mây mờ ảo nhất. Khi đã đạt cực điểm, nam nhân trên người Mặc Ngôn, sẽ biến thành một hình dáng khác. Hắc Long, quấn quanh người yêu thật chặt vào thân, mỗi một tấc đều không bỏ qua, hàm răng của hắn nhẹ nhàng cắn vai y, đầu lưỡi chạm vào cần cổ, sâu thẳm đến linh hồn. Trong cung điện trống trải trầm ám, được tình yêu lấp kín toàn bộ, ngọt đến phát ngấy. Khi Thương Minh ở hình người, Mặc Ngôn cảm thấy vui sướng hạnh phúc không thôi. Còn lúc hắn biến thành hình rồng, cảm giác kích thích nhận được khó mà dùng lời diễn tả. Điều này như một trải nghiệm hoàn toàn mới, mỗi một tấc trên thân thể y, đều bị hắn quấn quanh bao vây, mềm mại, thư thích, mạnh mẽ, mà thân mật. Mặc Ngôn ở dưới kích thích này, rất dễ dàng lên đỉnh. Thân mình Hắc Long quấn chặt người Mặc Ngôn, tiến vào sâu hơn, hai Long căn của hắn đều ở cùng một chỗ, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn còn một tia chưa đủ. Giống như trong thịnh yến của Thao Thiết, muốn thưởng thức đồ ăn ngon nhất, nhưng tìm cỡ nào cũng không đủ xua tan cảm giác nôn nóng. Hắn cào móng vuốt xuống đất để lại một rãnh dài, hai mắt đỏ ngòm, nhìn chằm chằm người dưới thân đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hai mắt phủ kín hơi nước, thấp giọng nói: "Ta muốn!" Mặc Ngôn đưa tay ôm lấy cổ Hắc Long, quấn cả người vào thân hắn, từ đầu tới chân đều quấn lấy thân thể mình, hai móng vuốt của hắn kèo dài chân y, tách hai chân càng rộng ra, để tiến vào càng sâu hơn. Ngay sau đó, cảm giác bị xúc động tiên linh, trong nháy mắt mất khống chế âm điệu, rốt cuộc toại nguyện rơi vào tai Hắc Long. "A... Không muốn... Không được!" Hắc Long rít gào, mang theo khí tức tán loạn, hòa hợp với không khí dâm mỹ, vây quanh một người một rồng. Mặc Ngôn đã không thể mở mắt, càng thêm không thể thở nổi, cả người y bị Hắc Long nhấn chìm, bị hắn bao vây, cảm xúc dẻo dai bóng loáng của vảy cọ vào, nhấn chìm y từ đầu đến xương đuôi, mỗi phút mỗi giây, không ngừng tác động mỗi một tấc da, mỗi một lỗ chân lông của y. Y đưa tay là có thể chạm được, đó là vảy rồng, bị mùi của nó bao vây hoàn toàn, vào lúc này, y đã hoàn toàn thuộc về hắn. Mặc Ngôn hoàn toàn mất năng lực phản kháng, cảm giác bản thân như bị nước biển nhấn chìm, nằm trong trạng thái nguyên thủy nhất. Phía dưới y truyền đến từng đợt kích thích, tê dại đến mỗi tấc da tấc thịt, trái tim như bị sấm sét đánh trúng làm cho nghẹn thở, khiến y chìm vào mê muội hoan ái. Tiếng nước phốc phốc, không ngừng vang lên khắp gian phòng, Mặc Ngôn biết lúc này nhất định mình đang ở tư thế khó chịu nhất, bị quấn bên trong thân rồng, nhưng y đã không còn sức để quan tâm. Y tùy ý hắn thao túng, tùy ý hắn đâm vào, tùy ý hắn xúc động tiên linh. Bởi vì, đó là một loại cảm giác, tuyệt vời đến mức tận cùng, khó có thể dùng lời diễn tả được. Có lúc trong tích tắc, Mặc Ngôn có chút hoảng hốt, mãi đến khi nhận thấy phần bụng mình nhô lên đau đau, y mới khẽ mở mắt ra, nhìn đệm chăn đỏ tươi khắp nơi. Thương Minh nằm nhoài phía sau y, Hắc Long vừa bắn vừa không ngừng thở dốc, vì muốn mọi thứ đều tiến hết vào trong cơ thể người yêu, hắn nâng eo Mặc Ngôn lên, kéo y đến gần mình hơn. Hai người càng dán chặt vào cùng một chỗ, Mặc Ngôn thậm chí có thể cảm thấy thứ kia bắn vào từng luồng, không ngừng co rút. Hai người hôn môi, dây dưa, nửa phần nghỉ ngơi cũng không có, tiếp tục quấn quýt lần nữa. Lần này, thời gian càng dài, càng sâu hơn nữa, đại Ma Cung không có Nhật Nguyệt Tinh Tú thay đổi luân chuyển, nên không biết rõ thời gian đã trôi bao lâu. Vào lúc mới bắt đầu lần tiếp theo, Mặc Ngôn phát hiện mình mang thai, Tiên Hồ đã sớm được Thương Minh trồng ở mật thất Ma Cung, bọn họ quấn quýt lấy nhau, đi cùng nhau trong trạng thái bình thường nhất đến mật thất như ở đại lục Trung thổ, đem Linh căn thai nghén vào trong Tiên Hồ, rồi tiếp tục dây dưa ở khe suối trong mật thất. Lần này, Hắc Long không biến trở về hình người nữa, mỗi lần bắn xong, thứ đó sẽ nhanh chóng cứng lên, tìm kiếm thâm nhập càng sâu hơn chỗ nó muốn, giống như muốn hết toàn bộ linh hồn. Mới đầu, Mặc Ngôn còn có chút khái niệm thời gian trôi qua, thế nhưng mãi đến lúc sau, y đã không nhận rõ giờ là lúc nào. Thậm chí y còn hoài nghi, từ lúc y vừa sinh ra, có từng cùng con Hắc Long này làm hay không. Cách một quãng thời gian, bọn họ sẽ đến Tiên Hồ một lần, đem thai nghén linh căn, gửi vào trong Tiên Hồ. Mãi đến khi trong ký ức của Mặc Ngôn đã có bảy hồ lô, chỉ còn dư lại một quả cuối cùng, thì mới kinh ngạc phát hiện, nhớ lại lời ngày đó Thương Minh từng nói. "Vào lần cuối cùng, ở trong thời khắc sống còn, ta sẽ không thể khống chế được mình. Cũng chỉ vì vậy, sợ sẽ làm ngươi bị thương, mà tu vi của ngươi chưa đủ, nên cái gì cũng không dám làm." Y vừa đem linh căn thứ sáu dựng dục để vào Tiên Hồ, liền bị Hắc Long cuốn đi. Lần này hoàn toàn khác hẳn trước đây, Hắc Long cuốn y vào trong cung điện, phát ra từng trận rít gào, mang thẳng đến Ôn Tuyền trong cung điện. Mặc Ngôn cảm thấy nghẹt thở không thôi, một tia khí tức nguy hiểm chảy xuôi quanh thân, tâm pháp Mặc gia từ lâu đã không dùng tới đang lưu chuyển tự nhiên, bảo vệ toàn thân y. Hai mắt Hắc Long trợn tròn, dường như muốn chảy máu ra, hắn kéo dài hai chân Mặc Ngôn đang khép lại, không chút khách khí đem thứ hắn vừa bỏ ra, cắm vào hết mức. Chưa từng tàn nhẫn, hung mãnh, lúc này đã được bày ra hết mức. Hắc Long rốt cuộc hiện ra chân thân của nó. Đó là một thứ dài trên ngàn mét, căng rộng mười mét. ( lau mồ hôi, thắp một nén nhân cho Mặc ca) Đại Long căn được phóng to vô hạn, dường như muốn nổ tung cả người Mặc Ngôn. "Không! Đau!" Mặc Ngôn kêu hét thảm thiết, trong ánh mắt Hắc Long lộ ra vẻ do dự, nhưng trong máu của hắn, loại cảm giác thô bạo đang không ngừng khuếch tán, dần dần chiếm cứ hai mắt của hắn. "Không chịu được thì hãy mau trốn!" Đây là câu nói cuối cùng trước khi Hắc Long đánh mất thần trí. Sau đó, dục vọng đã được kích hoạt, không thể suy nghĩ, thậm chí không thể nhận ra xung quanh được nữa, chỉ đi theo hành động bản năng nguyên thủy nhất, đè người dưới thân, thô bạo tàn phá. Đại trảo cào từng rãnh sâu hoẳm trên đất, mỗi một rãnh đó phải sâu tới mười mét, có một lần, móng vuốt sắc bén kia còn muốn chộp vào Mặc Ngôn. Nhưng trong tích tắc vồ tới Mặc Ngôn đó, cự trảo lệch khỏi hướng đi, cắm sâu vào lòng đất. Đó là trước khi Thương Minh đánh mất thần trí, dựa vào bản năng mà phản ứng. Hắn không muốn thương tổn y, đã khắc sâu vào trong bản năng. Nhưng cảm giác đó quá khó tiếp thu, Hắc Long không muốn làm bị thương người dưới thân, nhưng cũng không muốn thả y ra. Hắn đè ở trên người y, thét dài một tiếng, chấn động toàn bộ Ma Cung. Mặc Ngôn vào lúc này, mới hiểu được hàm nghĩa chân chính mà Thương Minh từng nói"Ta không muốn làm ngươi bị thương, cho nên tình nguyện nhẫn nhịn.". Phía dưới của y muốn căng nứt ra, nếu tu vi của y tầm thường, chỉ sợ đã sớm chết. Y vận khởi tâm pháp Mặc gia, đọc thần chú, biến thân thể to ra đến mức cực hạn. Nhưng mức cực hạn kia, so với Thương Minh, quá nhỏ. Long căn thô to như cánh tay của hắn, một cái đã bị đẩy ra bên ngoài, làm nó bất an xao động, thậm chí còn quật mông Mặc Ngôn. Mặc Ngôn đành phải đưa tay nắm chặt lấy thứ còn ở bên ngoài, trên dưới tuốt động. Mà vào lúc này, thứ đang ở trong cơ thể y, cũng đang điên cuồng giảo lộng, thô to sung mãn, đang chậm rãi biến nhỏ, dài ra, theo dũng đạo trong cơ thể, lan tràn lên phía trên. Từ thành ruột đến trái tim, lại từ trái tim biến thành xúc tu nhỏ bé hơn, tiếp tục lan tràn mọi chỗ. Theo mạch máu, đến mỗi một nơi trong người Mặc Ngôn, cuối cùng đánh thẳng vào thức hải dưới bụng chứa linh căn thai ngén của Mặc Ngôn. Trong tích tắc thức hải bị dị vật chạm vào, Mặc Ngôn bỗng dưng sợ hãi, sợ hãi tử vong, cả người của y bị cơn hoảng sợ bao trùm. Lại không ngờ là, miệng của y bị cạy ra, một chén rượu được đổ vào miệng. Đó là thánh dược Thương Minh lấy ở Kim gia, để sử dụng vào bước ngoặt cuối cùng. Theo dược lực dần dần tản ra, loại cảm giác không khoẻ đã tan dần. Ngược lại, Long căn đang đi loạn trong người, mỗi lần động đậy, đều mang đến cảm giác điên cuồng cực hạn hoàn toàn mới. Hoảng sợ vẫn tồn tại, cùng điên cuồng dây dưa, dấy lên. Miệng Mặc Ngôn bị nhét vào thứ gì đó, chính là thứ y đang giúp nó tuốt động, nó đang điên cuồng dài ra, khi dài đến miệng thì khẽ gõ nhẹ vào má y. Mặc Ngôn đã không thể suy nghĩ, há miệng thuận theo, Long căn rốt cuộc tìm được nơi ấm áp ẩm nóng, tiến vào càng sâu hơn. Long căn chạm tới yết hầu Mặc Ngôn, làm y không khỏi buồn nôn. Nhưng còn một cái khác đang khuấy động trong người, mang theo từng trận vui vẻ. Còn có con Hắc Long đang phát điên khủng bố, rít gào lăn lộn, khiến cho y quên luôn mình đang ở nơi nào. Làm y giống như đang ở ranh giới vách núi, rồi rơi thẳng xuống đó. Ở giữa ranh giới sống chết, cảm thụ hoảng sợ hoảng sợ cùng vui sướng cực hạn. Kích thích quá mãnh liệt, không thể hình dung được loại kích thích này. Mặc Ngôn mở miệng, muốn la to, rống lớn. Nhận được, chính là một thứ thô to đâm vào càng sâu. Tiếng hét chạy tới yếu hầu thì chết trận, bị chia thành từng mảnh nhỏ, tràn ra khỏi miệng. "A... A... A... Ân... Không... Không muốn... A..." Tiếng nói lộn xộn mất trật tự, Mặc Ngôn cảm thấy bản thân không ngừng được đưa lên mây, sau đó rơi thẳng xuống, giữa băng và lửa, Địa Ngục và Thiên đường, nhanh chóng không thể hình dung. Hai mắt của y đã hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn trống rỗng, đưa tay nắm chặt bất cứ thứ gì có thể bắt được, dựa theo bản năng làm việc. Hắc Long hoàn toàn rơi vào điên cuồng, nghe thấy tiếng người yêu vỡ vụn không thành tiếng, cảm thấy từng trận chặt chẽ co rút lại, hắn chỉ muốn đâm vào càng sâu hơn, muốn hoàn toàn dung hợp. Hắn nhìn người đang bị mình làm cho nói năng lộn xộn, đang cầm chặt thứ đó của mình, giống như đang túm lấy nhánh cỏ cứu mạng. "Càng sâu hơn nữa, để y càng thêm điên cuồng hơn nữa!" Có giọng nói hò hét từ dưới đáy lòng Thương Minh, để hắn tiến vào càng sâu hơn, để hắn liều lĩnh phóng thích dục vọng của mình. Mãi đến tận ba ngày sau, Hắc Long cùng Mặc Ngôn đều đang trong trạng thái cực hạn điên cuồng, hoàn toàn chứa đựng đối phương, Hắc Long bắn xong giọt t*ng trùng cuối cùng, mới rốt cuộc bình tĩnh lại. Một người một rồng liền dây dưa ngã xuống mặt đất đại điện Ma Cung. Giường nệm dưới sự phát điên cuối cùng, đã hoàn toàn bị vỡ thành từng mảnh, toàn bộ đại điện không khác gì một vùng phế tích, mà hai người làm loạn chỗ này, cũng đang nằm lẫn trong đó. Hai người đều thở hổn hển, giống như vào giây cuối cùng của quãng đời còn lại, nắm chặt tay nhau. Thương Minh đứng dậy trước, rút thứ vẫn còn cắm trong người Mặc Ngôn ra, rồi hôn Mặc Ngôn một cái, sau lại không nhịn được, tiếp tục thâm nhập. Hai người môi lưỡi quấn quýt, ý vị nụ hồn lần này, nồng nàn hơn bao giờ hết. Thành ruột, bụng dưới, thức hải, thậm chí mỗi một lỗ chân lông của Mặc Ngôn, đều tràn đầy thứ Thương Minh bắn ra vào phút cuối. Cả người dính đầy mùi tanh đặc thù, nhưng mùi lẫn vào không khí trong cả phòng, lại không ngửi thấy được. Thương Minh làm xong hoàn toàn, cảm thấy cả người thỏa mãn trước nay chưa từng có, hắn kéo Mặc Ngôn đứng lên, lại nhìn thấy hai cỗ bạch trọc, theo đường chân thon dài chảy xuống. Chảy... Chảy ra... Cảnh tượng này làm cho Thương Minh đập lỡ nửa nhịp, hắn chợt phát hiện, động dục một trăm năm, thật ra chỉ là mức sơ cấp nhất trong truyền thuyết mà thôi. Khi đối mặt với người yêu, đặc biệt là lúc nhìn thấy cảnh tượng thế này, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng dễ dàng động dục được. Có chỗ bất đồng duy nhất chính là, hắn đã khống chế được. Thương Minh hơi khom người, che giấu dục vọng đang muốn ngẩng đầu, rồi ôm ngang Mặc Ngôn đã không thể bước đi nổi nữa, đi vào bí điện dưới lòng đất Ma Cung. Theo bậc thang xoay tròn đi xuống, Mặc Ngôn vẫn chưa có khí lực để nói một câu. Vào thời khắc cuối vì chống đỡ Thương Minh dây dưa, vì chống đỡ nội tâm kích động cùng điên cuồng đến mức tận cùng, đã tiêu hao hết tất cả pháp lực. Hiện giờ y chỉ muốn nghỉ ngơi. Mắt y khẽ nhắm, tùy ý Thương Minh thao túng. Thương Minh ôm Mặc Ngôn xuống cung điện dưới lòng đất, ở đó ánh nắng sáng ấm, cấm địa dưới lòng đất Ma giới, cảnh sắc không khác đại lục Trung thổ. Trước cung điện to lớn, có một dòng suối nhỏ trong suốt. Thương Minh ôm Mặc Ngôn nhảy vào trong đó, ôn nhu tỉ mỉ giúp y tắm rửa. Từ ngoài vào trong, mỗi một tấc đều không buông tha, khi ngón tay của hắn thâm nhập vào cấm địa của thân thể Mặc Ngôn, hắn lại muốn cứng lên. Mặc Ngôn cho tới lúc này, mới thở dốc nói chuyện được: "Không... Không xong rồi... Nếu như ngươi còn muốn, ta... Ta sẽ phải chạy trốn..." Thương Minh nhẹ nhàng hôn Mặc Ngôn, nửa ngày mới thả ra. Giọng nói của hắn vờn quanh ghé vào lỗ tai, tất cả đều là sủng nịch, ái mộ: "Không phải sợ, ta chỉ giúp ngươi tắm rửa... Sẽ không làm ngươi bị thương..." "Ừm!" Mặc Ngôn lại nhắm mắt, cảm thấy mệt mỏi không thôi, từ khi tu tập tiên pháp đến giờ, lần đầu tiên y mệt mỏi như vậy. Y nằm ở trong lòng Thương Minh, ngủ. Khi Mặc Ngôn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở trên một chiếc giường lớn, nằm dựa vào bả vai Thương Minh. Y mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là cặp huyết mâu tràn đầy sủng nịch. Hai người khẽ hôn, xem như chào hỏi. Mặc Ngôn hơi ngồi dậy, đánh giá xung quanh, vẫn đang ở trong Ma cung, nhưng xung quanh đã được quét dọn rất là sạch sẽ, phế tích tạo thành sau cuộc hoan ái đã không còn thấy đâu. Lúc trước khi tới Ma Cung, nệm chăn đỏ tươi để ăn mừng tân hôn đã được thay, đổi thành nệm màu đỏ thẫm. Hai người nằm ở trên giường, tùy ý nói chuyện phiếm. Bình thường chỉ nói một ít chuyện vô nghĩa, Mặc Ngôn thường không nói quá nửa câu. Nhưng vào lúc này, cùng Thương Minh nói chuyện, có vẻ lạc thú vô cùng. Thương Minh ôm Mặc Ngôn vào trong ngực, có hơi đau lòng xoa bụng dưới người yêu: "Ngôn, đã để ngươi khổ... Sau này ta sẽ tiết chế." Mặc Ngôn hồi tưởng lại từng hình ảnh hai người dây dưa ở trong cung điện, gương mặt hồng lên, đặc biệt vào lúc cuối cùng, Hắc Long hiện ra chân thân, tìm được thức hải của y, hoảng sợ cùng vui vẻ đan xen, vui sướng cùng thống khổ tồn tại hòa vào nhau, khiến cho trái tim Mặc Ngôn tự dưng đập nhanh hơn. Y vừa làm xong, pháp lực tiêu hao rất lớn, nhớ lại chuyện này, rất khó khống chế được nhịp tim đập của mình. Chờ chút... Con Hắc Long này hình như vừa nói —— sau này sẽ tiết chế? Sau này sẽ không thế nữa? ( Em mừng hay buồn vậy =.=") Mặc Ngôn oán hận nhìn Thương Minh, cái gì gọi là... Sau này sẽ tiết chế? Loại tư vị kia, sau khi hưởng qua, giống như cây thuốc phiện. Dù có phải chết, cũng muốn nếm trải lần nữa... Thương Minh không hề hay biết Mặc Ngôn đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy, khi nhìn người yêu đầy mặt đỏ ửng, trừng mắt nhìn mình, hạ phúc muốn căng ra đau đớn. Vì để tránh mang đến quấy nhiễu cho người yêu lần hai, hắn dời chân của mình ra rồi cong một chút, ẩn giấu cái lều đang căng lên. Mặc Ngôn thấy Thương Minh sau khi nói mấy câu này, lại cách mình xa một chút, càng thêm bất mãn. Y trở mình trên giường, mạnh mẽ đè lên người Thương Minh, cạy môi hắn ra, hôn xuống thật sâu. Thương Minh lập tức hiểu được, nhiệt liệt đáp lại. Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Mặc Ngôn dùng tay nắm cằm Thương Minh, gằn từng chữ một: "Nếu như ngươi dám, ta sẽ muốn cho ngươi xem!" Ngay lập tức hai người liền lăn vào với nhau. Thời gian lần này cũng không lâu, cũng không tính quá sâu, chỉ mới qua nửa ngày, như người phàm bình thường giao hợp. Ấm áp ngọt ngào, nồng nàn say đắm trước nay chưa từng có, dây dưa, lan tràn, dung hợp vào linh hồn đối phương. Hai người mới bắt đầu rời giường, Thương Minh tìm thị vệ bên ngoài chuẩn bị y phục, sau đó ăn mặc chỉnh tề. Chuyện đầu tiên khi bọn họ ra ngoài, chính là đi tìm con gái Trọng Khuê. Lúc trước khi tới Ma Cung, Trọng Khuê đã bị Thương Minh giao cho Uông Kỳ Phong cùng nữ quan trong Ma cung giáo dục, mà một trăm năm qua, Trọng Khuê chưa từng xuất hiện. Dù Mặc Ngôn có tình cờ muốn gặp, câu trả lời nhận được toàn là con gái đang tu luyện. Đây là sau một trăm năm, hai người chân chính ra khỏi Ma Cung, đến nơi Trọng Khuê đang ở, thì bị hai nữ quan võ trang đầy đủ ngăn cản. "Trọng Khuê còn đang học tập khóa trình Long thần, sư phụ yêu cầu rất là nghiêm khắc, phải chờ đến ngày thành niên, mới được bước ra khỏi phòng." Thương Minh cùng Mặc Ngôn chỉ đành tiếc nuối rời khỏi, một bên ngao du Ma giới, một bên chờ đợi Trọng Khuê xuất quan. Toàn bộ Ma giới được triển khai theo vòng tròn, lấy Ma Cung làm nơi trung tâm của Ma giới, bao quanh Ma Cung có các thủ lĩnh trấn thủ, còn từ đó trở đi là nơi thần dân Ma giới ở. Toàn bộ được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự, mỗi thủ vệ Ma giới có chức vụ quản lí riêng của mình, tranh chấp cũng ít, tuy chỉ có một chủ nhân, nhưng so với đông đảo môn phái Tiên gia Trung thổ mà nói, có vẻ đặc biệt an lành hơn nhiều. Dù Thương Minh không xuất hiện một trăm năm, cũng không xảy ra đại loạn gì cả. Tháng thứ ba, hai người không thể không trở về Ma Cung, nguyên nhân rất đơn giản —— ở trong lần giao hợp cuối cùng, Mặc Ngôn tiếp tục mang thai. Bọn họ nhất định phải đem đứa con út, gửi gắm bên trong Tiên Hồ. Khi bọn họ trở về cấm địa Ma giới, đến chỗ Tiên Hồ, Thương Minh có chút không rõ gõ gõ quả Tiên Hồ một trăm năm trước từng được phong bế: "Đã qua thời gian dài như vậy, sao còn chưa ra ngoài nhỉ?" Ngay sau đó, thời gian còn lại, Mặc Ngôn cùng Thương Minh ở trong cấm địa, dốc lòng chăm sóc Tiên Hồ, chờ ngày các con ra đời. ( bạo loạn – *lau mồ hôi -ing*) Bọn họ đợi từ ngày này tới ngày kia, ròng rã một năm trôi qua, mà bảy đứa con vẫn chưa ra đời. Ma giới chưa từng có Tiên Hồ, đa số mọi người kết thành từ thân thể, nên không có ai tinh thông việc này. Con gái bế quan, bảy đứa con trước sau không chịu ra đời, mặc dù đã có tám đứa con, nhưng ngay cả một đứa Mặc Ngôn còn không gặp được, làm y không khỏi lo lắng. Bất đắc dĩ, Mặc Ngôn cùng Thương Minh, đành phải đến đại lục Trung thổ một chuyến, xem thử con của mình, tại sao không chịu ra đời!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]