Chương trước
Chương sau
Ngày Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên cử hành hôn lễ, chính là ngày sinh nhật Mặc Ngôn tròn ba mươi tuổi.
Ngày này kiếp trước, Côn Sơn náo nhiệt dị thường, trang trí cửa nhà đặc biệt tráng lệ. Tân khách trong mây, vạn người đồng ca.
Mà ngày này kiếp này, bởi vì Côn Sơn đã đổi chủ, Hồng Nho Văn thành một đệ tử Côn Sơn bình thường, thậm chí ngay cả đệ tử bình thường cũng không bằng. Hôn lễ của hắn, không đủ gây cho Tiên giới coi trọng quá nhiều.
Đa số người tặng lễ, đều là nhìn mặt mũi Mặc Ngôn, còn nếu để bọn họ từ bỏ tu hành tự mình trình diện, là điều không thể.
Toàn bộ Côn Sơn trong ngày này, có vẻ náo nhiệt so với bình thường, nhưng với ký ức của Mặc Ngôn trong ngày này, lại có vẻ quạnh quẽ.
Đại hôn cử hành buổi trưa, Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên mặc lễ phục tân lang, sau khi lạy lẫn nhau, thì hành lễ với Mặc Ngôn cùng Kim lão gia tử địa vị cao ngồi trên. Ánh mắt Hồng Nho Văn đờ đẫn, nhìn Mặc Ngôn dù cho trong lòng có ngàn câu nói, nhưng một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng. Mà tâm tư Bạch Liên thì càng như chết thành than, trên mặt không có nửa nụ cười, đại hôn là ngày quan trọng nhất của hai người, thì lại giống như đang tham gia lễ tang vậy, hoàn toàn không có không khí náo nhiệt.
Kim lão gia tử một mình đến đây, tham gia xong đại lễ buổi trưa xong, liền rời đi luôn. Mặt trời lặn về phía Tây, Côn Sơn tiến lên cảm ơn một ít tán tiên không đủ tư cách, sau đó họ cũng cớ cáo từ, buổi tối hôm đó, mặt trăng treo cao, sương mờ lượn lờ trên đỉnh núi Côn Sơn.
Mặc Ngôn lững thững mà đi, bất giác đi tới Trảm Long Đài, y nhìn qua song cửa nhà tù, bên trong chẳng có thứ gì, người từng bị mổ bụng lấy thai, xích sắt xuyên qua xương bả vai ở chỗ này, đã không còn tồn tại.
Nhớ tới các chuyện kiếp trước, Mặc Ngôn đột nhiên cảm thấy trống trải hoang mang vô bờ, trên người y có vết thương vì sinh con gái, lúc này tự dưng đau lên, thoáng như có thứ gì đó đang dần dần tràn ngập xung quanh mình.
Bất giác nghĩ tới con gái của mình, đến chỗ Hiên Viên đế ôm con gái mình đi, hai nữ tử ngồi cạnh nhau trên đỉnh Trảm Long Đài, nhìn vầng trăng phía chân trời, tiếng ca xa xa vẫn đứt quãng bay tới, du dương uyển chuyển.
"Thiên đạo mênh mông, nhân đạo mịt mờ. Tiên đạo mênh mông, duy ninh Côn Sơn, nhạc hề quên hề..."
Trọng Khuê ngả vào trong ngực phụ thân, có vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn, bé ngẩng lên đầu, cũng nhìn theo về phía vầng trăng.
"Cha, cha có tâm sự?"
Mặc Ngôn cười lắc lắc đầu, hôn con gái một cái: "Không, nhìn thấy con ở bên cạnh ta, chính là điều tốt đẹp nhất."
"Dạ" Trọng Khuê thấp giọng trả lời, cũng không nói tiếp nữa, nhưng tính trẻ con chung quy không ngồi yên được, liền đứng lên vây quanh Mặc Ngôn, khoe khoang thơ mới (1) bé vừa học được từ Hiên Viên đế, hoặc là biểu diễn cho Mặc Ngôn xem kiếm pháp Côn Sơn vừa bóc lột được từ Nhạc Phong.
(1): thơ mới: được một vị sáng tác vào thời...( quên mất).
Dưới ánh trăng, một vị phụ thân trẻ tuổi ngồi ở đỉnh núi, một bé gái ở bên cạnh y chỉ điểm giang sơn, tưởng tượng bé sẽ trở thành cường giả số một hai giới Tiên Ma. Ánh trăng phản chiếu bóng lưng, có vẻ cực kỳ ấm áp.
Mà Thương Minh ở dưới chân núi, phiền phức lại kéo tới lần nữa.
Từ khi có con gái, toàn bộ tâm tư của Mặc đều chuyển đến trên người tiểu ác ma. Thương Minh bình thường không thể thân thiết cũng cho qua, lấy cả ngày hôm nay, ngay cả tay Mặc Ngôn hắn cũng không cầm được, đều bị con gái chiếm đi.
Thương Minh cảm thấy * từ nội tâm đang không ngừng bành trướng, hắn có hơi buồn bực, nhưng khi hắn nhìn hai bóng lưng cha con hạnh phúc như một gia đình trên đỉnh núi, chung quy vẫn phải quyết định nhẫn nại, không đi quấy rối tiểu ác ma cùng Mặc Ngôn ở chung. Hắn không muốn hai con Ác Long giao chiến, long trời lở đất ở Côn Sơn.
Thương Minh lững thững đi loạn, trong lúc lơ đãng, đi tới bãi biển Mặc Ngôn đã từng luyện tập quanh năm.
Ở đây loáng thoáng như có mùi vị của Mặc Ngôn, thật sự là... Rất khó nhẫn nại.
Luồng tà hỏa trong người Thương Minh không ngừng chạy tán loạn, hắn vốn tính tìm chỗ gián đoạn, nhưng giờ đã nhẫn nại sắp đến cực hạn.
Trong đầu của hắn khồng ngừng tua lại hình ảnh hai người ở chung, thậm chí còn ảo tưởng, áp Mặc Ngôn ở vùng bờ biển này mà làm sẽ có cảm giác gì.
Thương Minh dùng sức lắc đầu, muốn xua đuổi nó đi. Nhưng thứ này đã mang theo từ lúc sinh ra, * không ngừng bị áp chế, rốt cục ngẩng đầu sừng sững.
Hắn chạm chân vào nước biển, sóng biển nhấn chìm hắn, lại chậm rãi rút lui, xung quanh không có một người, thật sự là, đã nhịn hết nổi.
Tay hắn bất giác sờ soạng tới chỗ cần phải sơ giải gấp, hai mắt khép hờ, cả người rơi vào trong ảo tưởng.
Cùng vào lúc đó, Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên bị đưa vào động phòng lại xảy ra chuyện không vui lần nữa.
Năm năm qua, Bạch Liên đã nhận rõ tình thế, biết mình sẽ khó mà cùng Hồng Nho Văn tách ra, liền không cay nghiệt như lúc đầu nữa. Năm năm qua y cẩn thận hầu hạ, nhu tình mật ý, ngược lại cũng xem như đã dỗ cho Hồng Nho Văn hồi tâm chuyển ý, không lại tính toán chuyện cũ năm năm trước nữa.
Năm năm này, tuy rằng Bạch Liên ít khi chủ động, nhưng chỉ cần là Hồng Nho Văn có nhu cầu, y vẫn có thể thỏa mãn bảy lần. Hai người cũng xem như bình thản hài hòa.
Ai ngờ từ hồi ba ngày trước, đám người Mặc Ngôn trở về Côn Sơn, thì cả người Hồng Nho Văn liền lâm vào trạng thái khác.
Hồng Nho Văn bắt đầu theo bản năng chống cự Bạch Liên, thậm chí ngay trong thời gian đại hôn, cũng không muốn dắt tay Bạch Liên. Hắn biết suy nghĩ của mình rất buồn cười, nhưng cục đá trong lòng hắn không bỏ xuống được, thậm chí có lúc hắn còn nghĩ, Ngôn đệ tuyệt tình với hắn thật sao? Thật sự, nhìn thấy hắn cùng ở với người khác sẽ không tức giận sao?
Nhưng mà, những gì nhìn thấy đã làm cho hắn thất vọng, tình cảm giữa Mặc Ngôn cùng Thương Minh xem ra rất tốt, đặc biệt là khi Hồng Nho Văn nhìn thấy con gái của bọn họ, thì một chút ảo tưởng cuối cùng đã bị phá diệt hoàn toàn.
Ba ngày nay, là ngày đại hỉ của hắn, nhưng hắn không khác gì xác chết di động, cả trí tim đều vướng bận trên người Mặc Ngôn, mọi cử động của y chưa từng bỏ sót, nhưng càng nhìn càng nhiều, thì thương tâm càng nhiều.
Mãi đến tận tối nay, hai người đưa vào động phòng, vốn là mỹ cảnh ngày tốt, nhưng trong lòng hắn cay đắng vạn phần.
Bạch Liên chủ động tiến lên, muốn cùng nằm xuống, ai ngờ Hồng Nho Văn trở mình, để lưng lạnh lẽo nhìn y.
Bạch Liên biết trong lòng Hồng Nho Văn đang suy nghĩ gì, nhưng y không cam lòng, đưa tay đi sờ.
Thường ngày vào lúc này, Hồng Nho Văn không chịu nổi khiêu khích, sẽ vươn mình đáp trả, Bạch Liên xu nịnh sau đó, gây được đối phương cao hứng, có khi sẽ được thứ y muốn.
Nhưng lần này thì khác, tay y mới giơ qua được một nửa, thì nghe được câu nói lạnh lùng của Hồng Nho Văn.
"Ta mệt mỏi."
Câu này thật sự như sấm sét giữa trời quang, Hồng Nho Văn chưa bao giờ nói với Bạch Liên như thế.
Trong nháy mắt này, tay Bạch Liên ngưng lại tại chỗ, đột nhiên biết rõ, dù cho Hồng Nho Văn chỉ còn là đệ tử Côn Sơn bình thường, dù đã trải qua năm năm, vẫn chưa hoàn toàn thần phục với y.
Y tức giận khi mình bị nhục nhã, nằm ngốc ở trên giường một lát, liền đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Ngoài phòng không có một bóng người, đệ tử Côn Sơn nháo động phòng cũng không thấy nửa bóng, càng tăng thêm sự thê lương trong lòng Bạch Liên, y cảm thấy tiền đồ vô vọng. Đặc biệt là khi nghĩ tới sẽ cùng loại người như Hồng Nho Văn quấn lấy nhau cả đời, mình đã đủ oan ức, chịu nhiều ủy khuất như thế, cũng không đổi được toàn tâm toàn ý của hắn.
Y muốn hả giận nên muốn rời khỏi phòng tân hôn, chạy đến chỗ bờ biển, thậm chí còn nghĩ sẽ rời khỏi Côn Sơn, tìm hai nữ tu đồng ý chịu nhận y! Chí ít người ta sẽ thật lòng thật dạ, hoặc là lấy thực lực của các nàng, cũng có thể trộm được thuốc giải tiên viên Kim gia, cắt đứt huyết khế.
Bạch Liên chạy một đường, mãi đến khi y đến bờ biển, nhìn thấy người nọ ngâm nửa người ở trong nước biển.
Đó là —— Tôn chủ Ma giới.
Bạch Liên lập tức cảnh giác, y đã sớm nghe qua người nọ, chỉ lo bản thân không cẩn thận xuất hiện chạm phải Thương Minh.
Nhưng khi Bạch Liên ở phía xa quan sát một lúc, thấy rõ nam nhân đang ở trong biển làm gì, một suy nghĩ vĩ đại, hiện lên ở trong đầu y.
Đúng, nửa đời sau của y đã rơi vào vô vọng, vĩnh viễn phải cùng Hồng Nho Văn quấn lấy nhau, càng thêm không thể đối đầu với kẻ thù của mình, cả đời bị người khinh thường cùng bắt nạt.
Nhưng mà, nếu như có thể nhân cơ hội này, chiếm được hảo cảm của Tôn chủ Ma giới, nói không chừng, vận mệnh sẽ xoay chuyển.
Bạch Liên nhanh chóng phân tích, tại sao Thương Minh phải tự tiêu khiển trong biển?
Lẽ nào là hắn cùng Mặc Ngôn sản sinh khoảng cách? Hoặc phải nói, bởi vì Mặc Ngôn sinh con, nên không thể thỏa mãn Thương Minh?
Bỗng dưng ý thức được đây là cơ hội của mình, chỉ một, chớp mắt cơ hội sẽ qua.
Những năm qua y ở Côn Sơn, cũng từng nghe qua một ít cố sự đệ tử nói về Mặc Ngôn.
Lúc trước Mặc Ngôn đi tới Côn Sơn, cô độc, còn thảm hơn so với mình, nếu như không phải ở nửa đường gặp phải tôn chủ Ma giới, nào có địa vị như hôm nay? Nếu không phải người nọ cho y chỗ dựa, vào thời khắc mấu chốt đứng ra giúp y, chỉ sợ Mặc Ngôn còn thảm hơn gấp trăm lần so với y hôm nay!!
Bạch Liên hít một hơi thật sâu, đi về phía vùng biển Thương Minh đang bị * dằn vặt, đã lâu còn chưa chiếm được sơ giải.
Chuyện như vậy, y cũng không xa lạ gì hết, mà phải nói, là sở trường của y.
Đối mặt với một nam nhân đang bị hành hạ như lúc này, y hầu như nắm chắc phần thắng.
Bất kể là Hồng Nho Văn, hay là tôn chủ Ma giới, trên bản chất, đều giống như nhau! Bạch Liên thầm nghĩ, thả bước chân cẩn thận nhẹ nhàng, mãi đến khi cách Thương Minh ước chừng trăm bước, mới khôi phục bước đi trước đây.
"Kẻ nào!" Thương Minh tự dưng kinh giác có người tới gần, hắn lập tức vọt ra khỏi mặt biển nhảy, bay ra giữa trời, trong lòng vô hạn hối hận. Nếu như không bị Mặc Ngôn dằn vặt đến muốn điên luôn, thì sao có người cách gần mình như vậy mà không phát hiện.
Bạch Liên vào đúng lúc này, hơi khom người, làm ra dáng vẻ sợ hãi vạn phần, nhưng cố ý để cong thân thể một độ cong thích hợp, để cho vòng eo của y nhìn vào đặc biệt mê người.
"Không biết... Không biết là ngài, không phải cố ý mạo phạm, còn xin thứ tội..." Bạch Liên tận lực để cho cổ họng nghe vào có vẻ nghe trong trẻo một ít, lúc này y khẽ ngẩng đầu, ánh trăng y thấy rõ, nam nhân không chiếm được sơ giải * dựng đứng chót vót, xem ra y đã tới đúng lúc.
"Là ngươi!" Thương Minh không cò cảm tình gì với Bạch Liên, càng thêm tức giận bị người đánh vỡ lúc này, sát khí tụ tập quanh người hắn, trong nháy mắt này, đã nghĩ phải giết người diệt khẩu, "Ngươi tới làm cái gì?"
Thương Minh không chút biến sắc dời khỏi chỗ này, hắn không muốn làm ra động tĩnh quá lớn ở Côn Sơn, miễn cho Mặc Ngôn khó xử, cho nên vẫn phải tự mình ra tay thì tốt hơn.
Vào đúng lúc này, Bạch Liên bị uy thế đánh úp vào người, nhìn Thương Minh giữa trời càng ngày càng áp sát về phía y, làm y không khỏi kinh hoàng, hồi hộp, cũng rất sợ hãi.
Mà tất cả những thứ này, so với thứ sắp đạt được, để có thể xoay chuyển vận mệnh mà nói, đều không là gì hết.
Mặc Ngôn có thể thành công, mà mình ở phương diện này cũng không kém y, thì sẽ nhất định thành công!
Bạch Liên hơi ngồi dậy, nới rộng áo bào, mặt hơi ngẩng lên, gương mặt tuấn tú dưới ánh trăng như mảnh bụi. Y tin chắc Thương Minh có thể ở dưới góc độ này nhìn thấy xương quai xanh của mình, cùng với vùng ngực nửa che nửa hở, cùng gương mặt của y, đủ để cho bất kỳ kẻ nào đang bị tình dục dằn vặt động tâm.
Tiếng nói của y mang theo vẻ run rẩy, dường như sợ hãi, lại dường như dũng cảm bày tỏ: "Ta có chút khổ sở, nên mới tùy tiện đi dạo một chút, không phải cố ý..." Bạch Liên nói, tay y như đang run rẩy, còn mặt thì rất phối hợp toát ra sùng bái cùng mê luyến.
"Thế nhưng có thể gặp được ngài, ta... Rất may mắn." Bạch Liên hơi cắn môi, âm thanh càng thêm nhu mị: "Ta không ngờ ngài sẽ bị thứ đó quấy nhiễu, ta... Ta có thể giúp ngài."
"Không, không! Ngài đừng hiểu lầm, ta không có bất kỳ ý tứ gì khác... Ta chỉ nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy ngài, liền, liền cảm thấy chưa bao giờ có... A..." Thương Minh bỗng dưng đưa tay, bóp lấy cái cổ Bạch Liên, vào lúc này, chỉ cần hắn hơi dùng sức, là có thể giết chết y.
Nhưng Bạch Liên vào đúng lúc này, dường như vì biểu đạt thành ý của mình, dùng một tay kéo dài vạt áo. Áo choàng rộng rãi rơi tuột xuống đất, lộ ra bờ vai cùng cái eo nhỏ xinh đẹp tuyệt trần.
Y nỗ lực làm ra tư thái mê người, âm thanh khàn khàn giống như muốn câu người hồn phách người nhìn.
"Ta là, ái mộ ngài... Lại không ngờ rằng, có thể tình cờ gặp ngài ở đây... Ta chỉ cầu một đêm, không còn ước mong gì khác... Ta... Ta sẽ không nói cho bất kể người nào, sẽ không mang đến bất kỳ quấy nhiễu gì cho ngài, chỉ là... Chỉ là ngưỡng mộ... Dù làm một đầy tớ ấm giường, ta cũng đồng ý..."
Thương Minh thở dài, hắn đã ra tay chậm một chút, kế hoạch giết người diệt khẩu thất bại.
Lông mày Thương Minh hơi nhíu, đưa mắt đánh giá cả người Bạch Liên một chút, cánh tay hơi dùng sức, ném y xuống đất, giọng nói khinh bỉ: "Ngươi là cái thá gì, cũng muốn làm ấm giường cho ta sao? Đừng tưởng ta không giết ngươi là vì ngươi ở trước mặt ta cởi quần áo! Ta chỉ không muốn chọc cho nam nhân nhà ta quá nhiều phiền phức. Cút!"
Bạch Liên cảm thấy sát khí đầy trời đã biến mất, còn tưởng dựa vào bản lãnh của mình, câu được Thương Minh động tâm. Dường như đã xác định Thương Minh lúc này đã muốn nghênh còn cự, liền thừa cơ tiến lên một bước, muốn ôm chặt chân Thương Minh, thuận thế gây khiêu khích một phen.
Nhưng lại không ngờ rằng, eo vừa mới động, thì bị Thương Minh đá ra mấy mét.
Oành một tiếng, Bạch Liên cảm thấy lưng mình đụng vào người nào đó.
Trong lòng cả kinh, chưa quay đầu lại để nhìn, mặt y đã trúng bạt tai nóng rất.
"Tiện nhân!" Hồng Nho Văn túm tóc Bạch Liên, lớn tiếng tức giận mắng: "Thì ra ngươi là đồ đê tiện cỡ này!"
Thương Minh cau mày, hắn chỉ cảm thấy buồn nôn, quay đầu mà đi.
Hai mắt Bạch Liên như bị đâm nhói, bỗng nhiên tối sầm lại, còn tưởng bị Hồng Nho Văn tát cho một cái mới vậy, mãi đến tận khi Thương Minh rời đi, Hồng Nho Văn đánh Bạch Liên, lại thất kinh ôm Bạch Liên hô to: "Liên đệ, hai mắt của ngươi, hai mắt của ngươi sao vậy!!"
Bạch Liên đưa tay sờ soạng hai mắt của mình, chỉ thấy máu không ngừng chảy ra từ hai viền mắt, trong mắt rỗng tuếch, không có thứ gì.
"Mắt của ta đâu? Mắt của ta đâu!!!" Hai tay Bạch Liên sờ loạn trên đất, sợ hãi một hồi.
Hồng Nho Văn cướp trước hai bước, nhặt hai con mắt bị móc ra rơi ở trên cát.
Trên con mắt có hai vết sắc bén bị cắt, là dấu của vuốt rồng.
Cho tới lúc này, Bạch Liên mới tỉnh ngộ, tình cảnh vừa này, căn bản không phải cơ hội của mình, mà là —— giờ chết của mình.
Thì ra, người nọ cách gần mình như thế, là muốn lặng yên không một tiếng động giết người diệt khẩu.
Là Hồng Nho Văn đúng lúc xuất hiện cứu mình một mạng. Nhưng cặp mắt kia, bởi vì nhìn thấy thứ không nên nhìn, bị móc ra, vứt trên mặt đất, lấy đó làm trừng phạt.
Có điều động tác kia quá nhanh, lấy tu vi của Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên, căn bản không thể nhìn thấy Thương Minh hành động.
"Không!!!" Bạch Liên cầm hai mắt của mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết vế phía ánh trăng treo cao. Tu vi của y thấp kém, không thể tái sinh, không giống cánh tay của Hồng Nho Văn dễ dàng tái sinh. Đối với hai con mắt này, mãi mãi không thể trở lại trên người mình, còn mình, mãi mãi sẽ trở thành một kẻ mù.
Hồng Nho Văn ôm Bạch Liên, trong lòng vừa hận vừa tức, nhưng khi hắn thấy máu tươi trên mặt Bạch Liên chảy ròng, hành dáng thảm thương vì mù hai mắt, thì cảm thấy đáng thương. Hồng Nho Văn đại động lòng cảm thông, đang muốn ôn nhu an ủi một phen, bất giác nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trong đêm tân hôn, nam nhân của mình dĩ nhiên chủ động đầu hoài tống bão với kẻ khác.
Đáy lòng Hồng Nho Văn như bị một cây gai đâm vào sâu, rút thế nào cũng không được.
Hắn ôm Bạch Liên trở về tân phòng, nhịn không nổi chửi bới Bạch Liên vô liêm sỉ, mà Bạch Liên thì điên cuồng chửi hắn chân trong chân ngoài.
Đêm tân hôn, hai người động phòng, lại không có nửa phần vui vẻ, trái lại pha lẫn tức giận mắng nhiếc nguyền rủa liên tục cả đêm.
Mà ở cùng lúc đó, Thương Minh móc đi con mắt của Bạch Liên, tâm tình càng thêm táo bạo.
Thứ đó của hắn chưa giảm đi, nhưng cũng bị Bạch Liên làm cho buồn nôn không nhẹ. Dù hắn đã ra sức rửa tay, cũng khó làm tan mùi máu dính ở trên tay. Hắn đã thật sự không tìm được lối thoát nào khác, đành phải bay lên Trảm Long Đài, đánh gãy đôi cha con đang ngắm trăng.
"Ngươi đi ra!" Giọng của Thương Minh đông cứng, tâm tình cũng rất buồn bực.
Mặc Ngôn không hiểu nhướng mày, mà Trọng Khuê ở bên cạnh y, thì nhe răng với Thương Minh: "Con muốn cùng phụ thân ngắm trăng, ngài đừng tới quấy rối... Gào!"
Trọng Khuê còn chưa nói hết, đã bị Thương Minh kiềm chế hết nổi đạp thẳng một cước rơi xuống biển. Mặc Ngôn hoàn toàn không ngờ Thương Minh sẽ vào lúc này nổi giận, vừa định muốn đi tìm con gái, thì bị Thương Minh một phát bắt được.
Thương Minh túm chặt eo Mặc Ngôn, kéo y vào người mình, hai chân hai người đúng lúc dán vào vào nhau, Mặc Ngôn lập tức biết rõ ý đồ của đối phương.
"Không..." Mặc Ngôn muốn cự tuyệt, nhưng lời của y còn chưa thoát ra khỏi miệng, liền bị Thương Minh hung tợn niêm phong môi lại.
Ở trong đó tùy ý cướp đoạt một lần xong, Thương Minh mới thoáng giảm bớt, hắn hung tợn nhìn Mặc Ngôn, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Ta mặc kệ ngươi thế nào! Ngày hôm nay, nhất định phải... Nhất định phải giúp ta làm, bằng không! Bằng không, hừ hừ!"
Mặt Mặc Ngôn hơi nóng, ở đây là Côn Sơn, con Hắc Long này, rốt cuộc muốn làm gì!!
Ngay ở trước mặt chúng đệ tử hoang dâm sao?
"Bằng không ngươi muốn thế nào?" Mặc Ngôn thấp giọng hỏi.
"Không thì ta sẽ đem ngươi kéo về Ma giới, vĩnh viễn không thả ngươi ra!" Thương Minh thấp giọng uy hiếp, ấn đầu Mặc Ngôn xuống khố quần của hắn.
Bị Hắc Long bắt, Mặc Ngôn chưa hoàn toàn khôi phục pháp lực, tránh thoát rất khó, chỉ đành quanh co khẩn cầu: "Đừng tiếp tục ở đây... Nếu không, đổi đến phòng ta..."
Một lời chưa nói hết, Thương Minh đã ôm lấy Mặc Ngôn, bay như gió cuốn thẳng vào đại điện, ép thẳng y xuống giường, thở hổn hển nói: "Nhanh lên một chút... Nhanh lên một chút..."
Mặc Ngôn bị thân hình vạm vỡ của Thương Minh bao phủ, chỉ cảm thấy hắn ở trong bóng tối có vẻ càng khủng bố hơn.
Dưới sự uy bức, Mặc Ngôn cực kỳ sáng suốt khuất phục. Y kéo dài trường sam, cởi quần người yêu ra, có hơi xấu hổ phun ra nuốt vào.
"Hô..." Khi được ngậm một khắc đó, Thương Minh rốt cục thở phào một cái, loại nôn nóng, tức giận, cùng với buồn nôn Bạch Liên mang đến tiêu tan toàn bộ, lúc này chỉ còn một cảm giác, đó chính là —— thoải mái.
"A, sâu một chút... Thật thoải mái... Đúng, phải như vậy... A..." Thương Minh không nhịn được thoải mái rên ra tiếng. Vào lúc này, hắn sâu sắc cảm thấy không nên nhẫn nại một mình, phải sớm yêu cầu như vậy.
Mặc Ngôn lúc dùng tay, khi dùng miệng, tới lúc cánh tay bủn rủn, quai hàm phát đau, Thương Minh rốt cục thỏa mãn bắn ra.
Lúc này Thương Minh mới xem như thoáng giảm được một nửa cơn dày vò, mà làn sóng tiếp theo đã bắt đầu rục rà rục rịch, hơn nữa phía dưới của hắn còn không có một chút dấu hiệu mềm đi, nhưng... Đã đủ để nhẫn nại.
Hắn ôm Mặc Ngôn ngã vào giường, không ngừng hôn tay cùng môi người yêu, cân nhắc sau khi mọi chuyện ở Côn Sơn xong xuôi, rồi để hài tử bỏ ở Lạc Nhật nhai, hai người trở về Ma giới tiếp tục, thì chợt nghe thấy ngoài cửa có người hoang mang hoảng loạn kêu gào: "Chủ nhân... Chủ nhân không hay rồi!"
Mặc Ngôn giật mình một, vọt dậy từ trên giường, trong không khí tràn ngập mùi vị ám muội, làm y đỏ mặt không thôi, nên không dám để cho người đi vào, chỉ cách một tấm cửa đại điện hỏi: "Tiểu Bạch, có chuyện gì xảy ra?"
"Tiểu sư muội... Tiểu sư muội không thấy đâu!" Bạch sa mang theo tiếng khóc nức nở, suýt chút nữa kêu ra.
"Cái gì!!" Mặc Ngôn kinh hãi, nửa phần tâm tư kiều diễm biến mất sạch, y quay đầu nhìn Thương Minh, mà Thương Minh cũng đang sững sờ.
Hai người cùng đi ra đại điện, chỉ thấy Nhạc Phong cùng Tiểu Bạch đứng ở bên ngoài, vẻ hung tàn của Diệt Thế sa lúc này chỉ còn dáng vẻ đại họa lâm đầu.
"Không thấy? Vì sao lại không thấy?" Mặc Ngôn vội vã hỏi.
Diệt Thế sa oa một tiếng khóc lớn, một bên khóc, bên nói, nhiễu loạn không rõ.
Nhạc Phong đứng bên cạnh không ngừng an ủi Bạch sa, bảo nó đừng có gấp, chậm rãi nói.
Diệt Thế sa nói phải hơn một canh giờ, mới nói rõ hoàn chỉnh câu chuyện.
Thì ra vào ba ngày trước, Trọng Khuê bị Thương Minh đá một cước vào biển xong, vô cùng không cam lòng, muốn bay lên tìm phụ thân tính sổ thì đúng lúc bị Diệt Thế sa kéo đi.
Diệt Thế sa vì không muốn để cho tiểu sư muội quấy rối chủ nhân kiêm sư phụ của mình tiếp tục sinh đứa nhỏ, liền dùng đủ thế võ nó có.
Nhưng nó không phải đối thủ của Trọng Khuê, tài kể chuyện xưa thì kém, làm Trọng Khuê mất hứng rất nhanh.
Diệt Thế sa liền nói ra bản lĩnh sở trường của nó, nói về cố sự chập trùng gặp phải ở Thanh Vân môn.
Sau đó, không có sau đó.
Đến khi Diệt Thế sa kể cố sự Thanh Vân môn, sau khi dỗ Trọng Khuê ngủ xong, thì nó cũng nghỉ ngơi theo.
Kết quả sau khi tỉnh lại thì phát hiện sư muội trên giường nhỏ đã không thấy đâu, Diệt Thế sa tìm kiếm khắp nơi, thậm chí không sợ sống chết, chạy tới hỏi bốn con Huyền Vũ, nhưng đều không tìm được.
Nó tìm ròng rã nửa ngày, cuối cùng mới rõ tiểu sư muội đã mất tích, hơn nữa... Rất có thể, tiểu sư muội tính tình bạo liệt, lại rảnh đến phát chán, còn bị phụ thân giáo huấn, chạy tới Thanh Vân môn tìm thú vui!!
Diệt Thế sa ý thức được điểm này, cũng chẳng kịp nhớ chủ nhân đang làm gì, liền vừa khóc vừa chạy tới, ôm ống tay áo Mặc Ngôn khóc lớn: "Tiểu sư muội, tiểu sư muội làm sao tới Thanh Vân môn được a!!! Cỗ đó rất đáng sợ, rất đáng sợ! Là ta không tốt, ta không có coi chừng nó, ô ô ô, ta còn muốn chăm sóc chín đứa nhỏ, ai ngờ chỉ một bé gái cũng không trông được..."
___________________
* Xìu xuống bàn* Nản phát sợ, vì truyện sắp kết thúc~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.