Thương Minh bay ra khỏi tầng mây, hạ cánh xuống chân núi Lạc Nhật nhai rồi hóa thành hình người. Mặc Ngôn đứng bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn, toàn bộ Lạc Nhật nhai phía trước đều bị khí đen bao vây, mà ở lớp ngoài, có một màn chắn màu tím nhàn nhạt, bao phủ cả núi. Mặc Ngôn nhớ tới mười lăm năm trước, lúc mới rời khỏi đây, lòng tràn đầy bi ai phẫn nộ, khi đó, cũng chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày trở về. Mặc Ngôn ngơ ngác nhìn kết giới màu tím, chậm rãi đưa tay chạm vào. Một luồng sức mạnh khổng lồ, bắn ngược vào y, màn chắn trong suốt mỏng manh dần dần hiển hiện. Mà bên trong đó, có đủ loại ác quỷ hình thái khác nhau. Có khuôn mặt đáng sợ, có âm thanh thê thảm, có tóc tai bù xù, còn có màu đầy cả tay. Mặc ngôn là người từng trải, khi phải đối mặt với đám ác quỷ này, sống lưng không khỏi lạnh run. "Tại sao? Sẽ có ác quỷ tụ tập ở đây?" Mặc Ngôn không rõ mà hỏi, cũng không hi vọng sẽ có đáp án. Ngoài ý muốn, Thương Minh đứng bên cạnh y, giải đáp câu hỏi. "Trần thế có quá nhiều bất công, oán linh sau chết không chịu tiêu tan, thậm chí còn có suy nghĩ kỳ lạ muốn trở thành Quỷ tu, hoặc là Ma tu. Liền mưu tính thông qua chỗ này đi vào Ma giới, tìm kiếm pháp bảo để giành sức mạnh. Nhưng Ma giới há là chỗ cho ai cũng tới được? Cho nên mới tụ tập hết ở đây, do các đời Mặc gia trấn thủ." Thương Minh nói tới chỗ này, nhìn về phía Mặc Ngôn, hơi cười cười: "Nhiều hơn thì ta không biết, những cái này đều là chuyện cũ năm xưa, Ma Cung tuy có ghi chép, nhưng ta không thường lật xem." Mặc Ngôn liếc ngang Thương Minh, cái tên này nói câu nào là câu đó vòng tới vòng lui không rời một đề —— tới Ma giới với ta, cái gì cũng có thể thỏa mãn ngươi nha! Thương Minh dang tay ra, ôm Mặc Ngôn vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn y một cái, nói: "Tuy ngươi có tâm pháp Mặc gia, có thuật trấn áp ác quỷ, nhưng... Lần này hãy để ta mở đường!" Mặc Ngôn liền cười, trong khoảng khắc bị Thương Minh ôm vào ngực đó, đã thấy lồng ngực cùng cánh tay của hắn vô cùng dày rộng. Mặc dù thực lực trước mắt của Mặc Ngôn đã đủ để sánh vai cùng Thương Minh, nhưng bất kể là mạnh hay yếu, mỗi khi được hắn ôm vào lòng sủng ái, vẫn khiến cho Mặc Ngôn cảm thấy ngọt ngào bay lên từng tầng. Y khẽ gật đầu một cái, Thương Minh cử động tay ôm y rồi phủ áo bào đen lên, bao vây người trong ngực hắn lại. Nam nhân nhảy lên đột ngột, bay ra giữa trời, thét dài một hơi. Tiếng hét chấn động toàn bộ thung lũng Lạc Nhật nhai, ác quỷ trong núi nghe được tiếng hét này, đều dồn dập tránh lui, Thương Minh mang theo Mặc Ngôn bay giữa trời, xé rách một lỗ trên màn chắn Lạc Nhật nhai, chui vào trong đó. Đám ác quỷ thấy có người đi tìm cái chết, liền kéo quân xông tới, cùng lúc đó quanh thân Thương Minh phát ra ánh sáng màu đỏ như máu, giống khối nam châm hút sắt, mặt trời nuốt chửng ánh sáng, đám ác quỷ nhanh chóng bị hào quang màu đỏ nuốt chửng, ngay cả khói khen tràn ngập Lạc Nhật nhai cũng bay tới chỗ hào quang màu đỏ, sau đó bị hút vào, chưa tới nửa canh giờ, Lạc Nhật nhai đã khôi phục dáng vẻ năm đó. Mười năm năm qua, mặt trời được chiếu sáng lên vùng đất này. Thương Minh phun một viên ngọc châu tròn vo ra khỏi miệng, ban đầu nó có màu xanh, lúc này đã biến thành màu đen. Hắn đem đưa ngọc châu cho Mặc Ngôn, ôm y trong ngực: "Ác quỷ xung quanh Lạc Nhật nhai, đã được quét sạch sẽ. Giờ đem nó trở về chỗ cũ thôi!" Mặc Ngôn được Thương Minh bao bọc trong tay áo, vẫn nhắm hai mắt, tham lam hít khí tức ở trên người hắn. Y chậm rãi mở mắt ra, đập vào đường nhìn chính là ánh mặt trời chiếu khắp mọi chỗ, cành khô cằn cỗi, chính là nơi y thương nhớ nhất trong lòng, cũng là chỗ yếu đuối nhất của y. Vào đúng lúc này, Mặc Ngôn cầm chặt ngọc châu thu thập ác quỷ, nhìn phong cảnh quen thuộc, nhất thời nghẹn ngào. "Thương Minh, ngươi biết không? Hai kiếp gộp lại, ta cũng không ngờ rằng, có thể trở về được." Mặc Ngôn thấp giọng nói. Thương Minh ôm hôn Mặc Ngôn, vào lúc này Thương Minh mới biết trên thế giới này đã không còn bất cứ chuyện gì, so với việc để cho Mặc Ngôn vui vẻ cười tươi. Mặc Ngôn đem đám ác quỷ trấn dưới đáy vực ác, sau đó tạo nhiều tầng kết giới ở trên, bảo đảm chúng nó sẽ không chạy ra ngoài lần hai, rồi mới đi kiểm tra tất cả Lạc Nhật nhai. Lạc Nhật nhai nằm giáp với một khe suối, khí lưu huỳnh trong đó đã khô cạn vào vài năm trước, nhưng đáy hồ sâu dưới thác nước, vẫn còn nước. Mặc Ngôn cảm thấy tò mò, y cùng Thương Minh theo khe suối nhảy xuống, phát hiện ở đây có một đầm nước nối liền ra biển, do chính nước biển chảy vào gây ra màu xanh. Khi thuỷ triều tăng cao mực nước, đồ vật trôi nổi trên biển, sẽ dạt về tới đây. Khi Mặc Ngôn quay lại lần hai, nhìn đầm nước sâu, cùng với khe núi được tách ra, y mới biết rõ, tại sao phụ thân nói sau khi chết rồi hãy ném quan tài xuống biển, mặc nó trôi theo làn sóng. Thì ra quan tài thuỷ tinh cuối cùng sẽ trôi về chỗ này. Thì ra nơi cuối cùng Mặc Thăng Tà muốn đến, vẫn là Lạc Nhật nhai. Chỉ vì khi đó không ai có đủ năng lực, xuyên qua khí lưu huỳnh chôn cất cho hắn mà thôi. Mặc Ngôn lấy quan tài thủy tinh đựng tro cốt của phụ thân từ trong túi càn khôn ra, hài cốt Mặc Thăng Tà lúc này đã không còn, linh hồn đã diệt, nhưng Mặc Ngôn không muốn tùy tiện vứt bỏ tro cốt. Y lặn xuống đầm nước, đặt quan tài thuỷ tinh vào rãnh đá dưới đầm, sau đó di chuyển một tảng đá đặt bên trên, che kín rãnh đá. Mặc Thăng Tà đi dạo một vòng, rốt cục trở về nơi quanh năm sinh sống. Mặc Ngôn đứng trên đầm bích, nhìn thác nước cao cao khô cạn trên đỉnh núi, cảm khái vạn ngàn. Đột nhiên, một cơn mưa rào tầm tã bất ngờ rơi xuống, thác nước khô cạn bắt đầu chảy nước, mới đầu chỉ là dòng nước nhỏ róc rách, sau một cái chớp mắt, đã như ngọc long treo lơ lửng. Mặc Ngôn ngẩng đầu dưới cơn mưa, nhìn Hắc Long đang chiếm giữ giữa trời, hô mưa gọi gió. Y nhìn Thương Minh cười một cái, mà nụ cười này làm cho Thương Minh yêu thương không thôi, hắn xoay quanh giữa trời rồi dần dần hạ xuống, đáp xuống bên cạnh Mặc Ngôn, quấn lấy y xong liền bay tiếp lên trời. Lưu huỳnh Lạc Nhật nhai, sau một lần Thương Minh gọi mưa, đã thành nước mưa ngọt ngào. Từ một nơi Lạc Nhật nhai không mưa, đông đảo cành khô lá úa, sau khi được nước mưa tưới cho thoải mái, mọc ra nhiều mầm non, bỏ qua Lạc Nhật nhai hiểm ác, từ đó về sau, sinh cơ đổi mới. Thân thể Hắc Long cuốn lấy Mặc Ngôn, dừng lại trước lâm viên hậu điện Lạc Nhật nhai. Ở đó có một cây Tiên Hồ, nhưng vì mười năm năm qua không người trông nom, đã khô héo, dù có mưa rơi, cũng khó nẩy mầm được nữa. Thương Minh cuốn lấy Mặc Ngôn, đám vảy bóng loáng lạnh lẽo cọ cọ thân thể y, con ngươi trầm ám nói: "Năm đó ta từ Ma giới đi ra, cái nhìn thấy đầu tiên, chính là cây Tiên Hồ này, cùng với ngươi nhảy ra từ cây Tiên Hồ." Mặc Ngôn bị Thương Minh cọ cọ đến nỗi ý loạn thần mê, nghe thấy hắn đề cập chuyện cũ, liền thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, ngươi vẫn chưa từng kể, gặp phải ta thế nào." Thương Minh cười, nói: "Ngày đó ta đang từ Ma giới đi ra, còn chưa đứng vững, thì có một đứa bé nhảy vào người ta. Khi đó ta không biết ngươi là con ai, thấy ngươi ôm cổ ta không chịu buông tay, thì thấy rất thích, còn muốn đưa ngươi mang về Ma Cung." Mặc Ngôn ngẩn ra, y không tin phụ thân sẽ tùy tiện giao y cho người bên ngoài: "Cha ta đâu? Khẳng định cha sẽ không chịu!" Thương Minh dùng sức cuốn cuốn Mặc Ngôn, nói: "Đương nhiên, ta ôm ngươi đi còn chưa được nửa dặm, thì gặp được phụ thân ngươi. Hai người vì tranh cướp ngươi còn đánh một trận, phụ thân ngươi... Rất là hung ác, ta thế mới biết, ngươi là con Mặc Thăng Tà." Nói đến đây, Thương Minh có một chút phiền muộn, "Chỉ không ngờ là, sau đó hắn đột nhiên tạ thế. Lẽ ra hắn đã ở mức đó, là không thể tẩu hỏa nhập ma, thế sự vô thường..." Mặc Ngôn không nhớ rõ trước lúc mình mới sinh ra, còn có cố sự này, y đưa tay ra, sờ sờ thân cây Tiên Hồ, y đã được sinh ra từ cái cây này, nhưng còn bây giờ, cây đã khô héo. Y vuốt thân cây, tâm tình rũ xuống. Thương Minh thoáng như nhìn thấu nội tâm Mặc Ngôn, quấn quanh thân thể của y xoay quanh, thân thể Cự Long biến được lớn nhỏ, lúc này đầu Cự Long vừa vặn gối vai Mặc Ngôn, thanh âm trầm thấp vang vẳng bên tai hỏi: "Ngươi muốn hồi sinh nó sao?" Mặc Ngôn gật gật đầu, sau đó cảm thấy có thứ gì đó như dây leo cuốn vào tay mình, chính là đuôi của Thương Minh đang trói hai tay Mặc Ngôn lại. "Ngươi làm cái gì!?" Mặc Ngôn tự dưng sợ hãi một trận, nhìn trong khói đen hiện ra Thương Minh hình người, bất giác cảm thấy nguy hiểm chuẩn bị kéo tới. Thương Minh tiến lên một bước, dời lực chú ý của Mặc Ngôn khỏi dây mây, thấp giọng nói: "Linh hồ được cho là tiên vật, đương nhiên sẽ không chết dễ dàng. Ngươi muốn để nó sống, ta vì muốn hoàn thành tâm nguyện của ngươi mà thôi." "Này... Ngươi... A..." Mặc Ngôn nói chưa hết câu, liền bị Thương Minh hôn. Một ta Thương Minh cầm chặt hai tay Mặc Ngôn, giơ chúng nó lên đầu, tựa vào thân cây, mà một tay còn lại, thì siết eo y lại. Cảm giác nụ hôn lần này khác với thường ngày, nó mới đầu còn ôn nhu, sau đó trở nên cuồng bạo. Thương Minh ngậm lấy cánh môi cái mềm mại giống như cánh hoa, liếm láp, khẽ cắn, dùng đầu lưỡi cạy ra luồn vào khoang miệng đối phương. Môi lưỡi dây dưa, hô hấp len lỏi qua khe hở, Thương Minh thấp giọng nói: "Lẽ nào ngươi không biết, Tiên Hồ phải dùng tinh huyết tu sĩ để tưới, mới sống lại được sao?" Mặc Ngôn bỗng nhiên hối hận khi mình thảo luận vấn đề liên quan đến Tiên Hồ với Thương Minh. Lúc này hối hận đã chậm, tay Thương Minh vòng theo eo của y lướt xuống, vén áo choàng lên, thâm nhập vào quần. Đây là lần đầu tiên, song phương ở trong trạnh thái tỉnh táo, làm động tác thân mật như vậy. Khi thứ đó của Mặc Ngôn bị Thương Minh nắm chặt, y liền từ bỏ phản kháng cùng giãy dụa. Động tác của hắn nặng nhẹ đều đặn, dừng nghỉ có thứ tự, làm cho y rất thoải mái, thật như có thứ gì đó dọc theo xương đuôi lan tràn đến trái tim. Mặc Ngôn mở mắt ra nhìnThương Minh, mà hắn cũng đang thâm tình nhìn y chăm chú. "Ngôn, ta yêu ngươi!" Thương Minh thấp giọng nói, hai người tiếp tục hôn môi, nụ hôn này, lẫn thêm tình sắc ý vị, mang theo trêu chọc cùng xâm chiếm, đập tan lý trí còn sót lại từ đáy lòng Mặc Ngôn. Dưới cơn ý loạn tình mê, y phục của hai người bị lột, dán chặt sít sao với nhau, thân thể Mặc Ngôn khẽ run, còn Thương Minh nhân cơ hội đưa hai chân của mình, chen vào giữa hai chân đang khép chặt của Mặc Ngôn. Hắn nửa ôm Mặc Ngôn tựa vào thân cây khô, vào đúng lúc này, hai chân Mặc Ngôn chỉ còn tách ra rũ xuống, động tác này, làm y không thể giãy dụa được nữa. Thứ cương nóng phía dưới vẫn đang đẩy y, Mặc Ngôn biết đó là cái gì, theo bản năng không dám nhìn vào, nhưng sau một giây, eo y bị nâng lên, Mặc Ngôn mới ý thức được không ổn, vừa gọi ra: "Không... Không đừng..." Nhưng cũng đã chậm. Thương Minh đã kìm nén đau đớn từ lâu, sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, hắn đưa thứ cần phải giải phóng gấp nhắm thẳng chỗ đó của Mặc Ngôn, tay hơi buông lỏng, cả người Mặc Ngôn, an vị ở bên trên. Trong nháy mắt này, Mặc Ngôn bị xuyên qua hoàn toàn, cảm giác đau đớn cùng bị chiếm giữ, lập tức tràn ngập đầu óc của y. Y thấy rất không thoải mái, nhưng trong cơn không thoải mái đó, còn lẫn cảm giác kỳ dị. Lúc này, phản kháng gì đó y đều đã quên, chỉ có thể thấp giọng cầu xin: "Thương Minh, đừng như vậy... Ta... Ta không được... A..." Sau nụ hôn sâu, hai người tách môi ra, mặt trời lúc này đã lặn xuống, mặt trăng treo tít trên cao, nửa bầu trời hồng hà khắp nơi, nửa bầu trời bảo thạch lấp lánh màu lam đậm. Dựa vào ánh sáng này, Thương Minh thấy rõ, hai mắt người trong ngực hơi thất thần, gương mặt xinh đẹp biến thành màu hồng nhạt khiến cho tim hắn đập nhanh hơn, tuy môi hai người đã tách ra, nhưng khóe môi còn có dính một sợi chỉ bạc, mà cánh môi người kia sưng đỏ, âm thanh thở dốc trầm thấp, kích thích từng phần giác quan trong người Thương Minh. "Ôm chặt ta..." Thương Minh thấp giọng nói, "Giờ ngươi có xin tha, cũng đã chậm..." Mặc Ngôn giơ tay ôm lấy bả vai Thương Minh, vào lúc bị nâng mông lên, y đã nhận mệnh với chuyện hôm nay. Một động tác này, làm cho Thương Minh tiến vào càng sâu, bị bao vây càng chặt, mười vạn năm qua, là lần đầu tiên Hắc Long được sơ giải chân chính, phát ra tiếng rên thoải mái, sau đó cử động công kích. Mới đầu, hắn còn sợ làm thương Mặc Ngôn, ra vào nhẹ nhàng, nhưng sau khi nghe được tiếng nước ám muội mỗi khi hai người cử động, cùng tiếng kiềm chế rên nhỏ của người trong ngực, thì tất cả lý trí của hắn đã bị quăng đến chân trời. Hắn bắt đầu gia tăng tốc độ, mỗi một lần đâm vào thật sâu, cọ vào từng chỗ mẫn cảm của người yêu, sau đó mạnh mẽ đâm vào. Một luồng cảm giác tê dại, từ sau xương đuôi Mặc Ngôn bay lên, ngón chân của y đã không nhịn được quắp vào, cảm giác trong lúc này, dường như sức mạnh cả người bị hút hết đi. Y ôm chặt Thương Minh, cùng nhau triền miên lún sâu vào khoái cảm trước giờ chưa từng có. Thanh âm đứt quãng truyền ra từ trong miệng Mặc Ngôn, rơi vào trong tai Thương Minh, không khác thanh âm hay nhất. Từ đầu hắn đã không vừa lòng tư thế dựa vào cây, liền quay người ép ngã Mặc Ngôn xuống đất, thoả thích bắt tay vào làm. "Ta yêu ngươi... Ta rất yêu ngươi..." Thương Minh hôn sâu Mặc Ngôn, không ngừng bày tỏ. Mà vào đúng lúc này, Mặc Ngôn đã bị đưa lên đỉnh điểm, ý loạn tình mê ôm chặt Thương Minh. Mặc Ngôn lúc này cũng đạt tới đỉnh điểm, ý loạn tình mê ôm Thương Minh, ghé sát vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Ta cũng yêu ngươi." Thương Minh bắt đầu gia tăng tốc độ như máy đóng cọc, mỗi một lần đâm vào như chạm được tới linh hồn người yêu, thanh âm Mặc Ngôn cũng dần biến đổi, cả người y như đang bị cảm giác kia đẩy lên trên mây, sau đó rơi xuống đất, lại nhanh chóng bay lên, làm trái tim y muốn ngừng đập. Trong nháy mắt này, Mặc Ngôn trước mắt trắng xóa, tất cả giác quan dường như chạy đến một chỗ nào đó, một tia năng lực suy nghĩ cuối cùng, đã không còn. Sau một lát tỉnh lại, phát hiện chỗ bụng đùi hai người khô trắng một vùng, là y đã con Lão Long làm đến bắn ra. Sau khi bắn ra thì Mặc Ngôn có hơi xấu hổ, nhưng sau một giây, y liền phát hiện, chuyện để cho mình đau đầu đã bắt đầu. Thương Minh ôm Mặc Ngôn đã hơi nhuyễn, cự vật của hắn vẫn còn cắm ở trong cơ thể Mặc Ngôn, độ cứng chưa hề biến hóa một lần. Nam nhân tuấn mỹ khôi ngô hôn khóe môi Mặc Ngôn một cái: "Ngôn, ta... Động dục..." Mặc Ngôn giống như nghe được một tin sấm sét giữa trời quang, khi y còn chưa kịp phản ứng, liền bị Thương Minh dùng một tư thế khác, mạnh mẽ xuyên vào lần hai. Chuyện này mới chỉ đầu, sau đó là vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ, Mặc Ngôn trước ngày thứ mười, mỗi lần được Thương Minh thâm nhập, còn cảm thấy mê muội tươi đẹp bồi hồi. Nhưng mà, khi y bị Thương Minh đè ở trong điện Lạc Nhật nhai, trong hầm Tàng Bảo Các, trên đỉnh Lạc Nhật, ở dưới thác nước, thậm chí còn được hắn cuốn ra giữa trời làm, Mặc Ngôn đã không chịu nổi. Ròng rã ba tháng. Tiên Hồ đã sống lại một lần nữa, thậm chí còn nảy chồi non, mà Thương Minh bắt đầu từ ngày đó, chưa từng rời khỏi thân thể Mặc Ngôn một giây nào. Thậm chí khi có người ở chân núi thỉnh cầu bái kiến sư thúc chưởng môn, Thương Minh còn quấn quít lấy Mặc Ngôn không tha: "Kệ đám người đó, ngươi là của ta... Ta!!" Thương Minh nói hung ác, đang khi nói chuyện, còn tiến vào càng sâu trong thân thể Mặc Ngôn. Mặc Ngôn nhìn đôi chân mình đã ba tháng chưa khép lại nổi một lần, khóc không ra nước mắt. Y không nhớ rõ được, kiếp trước mình tu vi thấp kém, làm sao có thể chịu được dằn vặt của con Hắc Long này. Nhưng vào lúc này, đệ tử Côn Sơn ngay ở chân núi cầu kiến, bất kể ra sao cũng không để cho hắn tiếp tục cắm trong thân thể mình nữa. Mặc Ngôn đưa tay đẩy Thương Minh ra, nhưng Thương Minh vẫn không nhúc nhích, không những không nhúc nhích, còn siết hai tay Mặc Ngôn lại, hai người đang trong tư thế mặt đối mặt ôm nhau, bị Thương Minh thuận thế đặt ở trên tường Lạc Nhật điện, làm cho tiếng nước kêu phốc phốc, mỹ loạn vô cùng. "Đừng... Đừng có vậy... Có người tìm ta... Ân... A!" Mặc Ngôn nói đứt quãng. Bình tĩnh mà xem xét, trong ba tháng qua, y không biết rõ đã bị Thương Minh đưa lên đỉnh điểm bao nhiêu lần, hơn nữa, Thương Minh đã nắm giữ tất cả nhược điểm trên người y, đang khi nói chuyện còn lợi dụng một cái tư thế ngứa ngáy khó nhịn cọ vào chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể Mặc Ngôn, làm cho Mặc Ngôn ngay cả nói chuyện cũng khó nói nổi. "Rất nhanh... A... Ngươi nhịn một chút... Ân... Ta sẽ đuổi bọn họ đi rất nhanh!" Mặc Ngôn trầm thấp cầu xin, thanh âm nghe vào đặc biệt kích thích, Thương Minh không thể thả y ra. "Cùng đi, cứ thế đi!" Thương Minh chưa bắn, hắn còn đang trong cao trào quan trọng, sao có thể rời bỏ? "Không... Không được..." Mặc Ngôn phát ra tiếng sợ hãi, nhưng chuyện xảy ra phía sau càng để y sợ hãi hơn nữa. Thân thể Thương Minh dần dần biến hóa, biến thành con rồng, hắn biến cũng không to lắm, quấn quanh lấy hông Mặc Ngôn, mà cự vật kia, có hơi khó khăn xuyên vào thân thể y. Mặc Ngôn nhìn cảnh tượng này, tự an ủi mình trong lòng: Đây đã là nhượng bộ lớn nhất Thương Minh có thể làm được... Ba tháng qua, Mặc Ngôn lần đầu tiên khép hai chân của mình vào được, sau một giây đứng lên đó, hai chân của y không khỏi run rẩy, nhưng cái làm cho càng thêm tan vỡ chính là dù có ở trạng thái thế này, trong loại tư thế này, thân thể Thương Minh tuy đã nhỏ đi, nhưng cái thứ kia, không hề biến hoá tí nào. Không những vậy, bởi vì thân rồng biến nhỏ, đầu lưỡi của hắn vừa vặn để ở phía trước Mặc Ngôn. Thương Minh cũng không khách khí, ngậm thứ nửa cương đó vào. Phía sau bị cự vật thô to cắm vào, còn phía trước bị người ngậm vào trong miệng phun ra nuốt vào, cả người Mặc Ngôn bắt đầu run lẩy bẩy, y ngã thẳng xuống đất, năm lần bảy lượt cảnh cáo Thương Minh xong hắn mới không làm nữa. Mặc Ngôn dùng đủ một canh giờ để ổn định khí tức, còn cố ý chọn một chiếc áo choàng rộng rãi trong túi càn khôn mặc lên người, để người khác không nhìn ra khác thường, phòng ngừa vạn nhất. Màm tốt tất cả chuẩn bị xong, Mặc Ngôn nửa bước khó đi, một bước xê dịch cách chỗ Lạc Nhật điện rất xa, để giọng vang tới bên dưới ngọn núi nói: "Ai? Chuyện gì?" "Chủ nhân! Là ta!" Diệt Thế sa không hề hay biết chủ nhân của mình hiện giờ đang chịu cực hình ra sao, mới nghe thấy giọng của Mặc Ngôn đã rất vui vẻ, "Ta phụng mệnh Nhạc Phong ca ca, đến đưa đồ cho ngài!" Mặc Ngôn cảm thấy cự vật trong cơ thể lại không thành thật muốn động, cho dù chỗ này cách dưới chân núi cực xa, nếu như dùng lực ngăn cách, thì có lớn tiếng rên rỉ cỡ nào cũng không nghe được, nhưng Mặc Ngôn thật sự sợ hãi không may mình rên ra tiếng. Y giơ tay lên, muốn đập mạnh một cái vào người Thương Minh, nhưng một chưởng này, là đánh vào khoảng không phía dưới, y không nỡ hạ thủ. Các đệ tử Côn Sơn khác tôn thờ Mặc Ngôn như là thần linh, lời của y nói không dám không nghe theo, đem đồ đặt ở sơn môn xong liền hành lễ rời đi, chỉ còn Diệt Thế sa không chịu rời đi, không những không chịu rời đi, còn rất tự giác giúp Mặc Ngôn đem đống đồ dùng hằng ngày chuyển tới Lạc Nhật điện. Diệt Thế sa vừa bước vào Lạc Nhật điện, ngửi thấy một làn hương hơi hơi kỳ quái, nó bày đồ đạc ra hết xong, còn chưa gặp Mặc Ngôn đi ra, đang tính thử đi tìm kiếm xung quanh, đã thấy chủ nhân mặc áo bào rộng rãi đứng trước mặt nó, gương mặt có hơi hồng nhạt, con ngươi phủ kín hơi nước, mà tính khí thì khác hẳn trước đây. Mặc Ngôn nhẫn nại hỏi, mà sự thật, y đã sắp chịu hết nổi... Đầu lưỡi Thương Minh, rất mềm mại, rất thoải mái, hơn nữa. Đầu lưỡi của rồng rất dài, có thể bao bọc hoàn toàn thứ kia. "Ta... Ta chỉ muốn đi theo chủ nhân... Hãy để ta ở lại nha, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho chủ nhân!" Diệt Thế sa cẩn thận từng li từng tí nói ra. Mặc Ngôn lúc này chỉ muốn Diệt Thế sa rời khỏi, không chút nghĩ ngợi đồng ý: "Được, từ nay về sau ngươi sẽi ở tàng bảo sườn núi, ngươi sẽ trông coi chỗ đó, ngoài ra không có lệnh của ta, không được phép tùy tiện đi lại!" Diệt Thế sa không ngờ sẽ được chủ nhân đồng ý dễ dàng, được voi đòi tiên: "Vậy... Ta không phải đệ tử Côn Sơn, đã bị Thanh Vân môn trục xuất. Chủ nhân, ngươi làm sư phụ ta, dạy ta phép thuật có được không?" Giọng của Mặc Ngôn lúc này đã có chỗ biến hóa: "Được! Ngươi mau đi đi!" Diệt Thế sa hưng phấn dị thường, nhảy một cái cao ba thước: "Quá hay rồi! Ta là đệ tử đầu tiên của chủ nhân, so với người khác sẽ lợi hại hơn! Chủ nhân, ta không phải quá tham lam, thế nhưng... Ta thật sự rất thích trẻ con, nếu như sau này ngài có con, để ta trông nó được không? Ta có thể cho nó uống sữa, giúp nó giặt tã, còn chơi với nó..." Mặc Ngôn đánh gãy lời Diệt Thế sa, run rẩy: "Được... Có thể... Ngươi mau tới trông coi Tàng Bảo Các... Trông coi..." Diệt Thế sa nhảy nhảy nhót nhót ra khỏi đại điện, đến cửa thì đột ngột quay đầu lại: "Chủ nhân, hồ lô hậu điện đã nở hoa rồi, ta đếm thử, tổng cộng có bảy hồ lô, vậy... Ngài sinh bảy đứa nhỏ có được không? Ta có thể..." Mặc Ngôn đã không thể nhẫn nại được nữa, phẫn nộ quát: "Có thể! Mau cút nhanh lên!" Một tiếng hét này dẫn dắt sự phát tiết không thể nhẫn nại sau tiếng gầm thét, pháp lực quấn quanh người y, nổi gió cuốn lấy Diệt Thế sa thổi ra giữa sườn núi. Diệt Thế sa không hiểu tại sao chủ nhân tính tình luôn luôn rất tốt lại nổi nóng, nhưng mà... Nổi nóng cũng không sai, chủ nhân hôm nay đã đồng ý thật nhiều thật nhiều yêu cầu cho nó. Diệt Thế sa rất vui vẻ đến trông coi Tàng Bảo Các chẳng có một cái bảo vật. Còn Mặc Ngôn rốt cục đã kiềm chết hết nổi, co quắp ngã xuống đất. Y sắp bị Thương Minh trước sau giáp công dằn vặt đến muốn điên rồi. Dưới lớp áo bào, là một màn ám muội. Chỉ một lát sau, y phục rộng rãi trên người Mặc Ngôn bị xé rơi xuống, nam nhân tóc đen quỳ một chân trên đất, hai tay ôm đầu Mặc Ngôn, bất chấp làm. Một hồi lại một hồi, thoáng như vĩnh viễn sẽ không có phần cuối. Ròng rã mãi tới mười ngày sau, Mặc Ngôn mới được giải thoát từ trong cơn dằn vặt vô tận. Thời gian Thương Minh bắn ra rất là lâu, bắn vào trong cơ thể y phải hơn nửa canh giờ, làm cho chỗ bụng của y hơi nhô lên. Thương Minh sau khi được bắn có vẻ vô hạn thỏa mãn, hắn ôm chặt Mặc Ngôn đã mềm nhuyễn, hôn môi, lông mày, mũi, con mắt của y. "Ngôn... Ta rất yêu ngươi..." Thương Minh đã bày to qua vô số lần, nhưng hắn vẫn thấy không đủ. Mặc Ngôn hư thoát cả người, từ khi tu vi của y bất phàm, thì rất ít khi chảy mồ hôi, nhưng vào lúc này, y đã cảm giác được mồ hôi đầm đìa nó thế nào. Hai người đều thở hổn hển. Mặc Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn Thương Minh, dư vị vẫn còn vương theo ánh mắt, mang theo mị hoặc câu người nhiếp phách. "Đủ chưa? Lần này có đủ thỏa mãn không?" Mặc Ngôn hỏi. Thương Minh nhìn Mặc Ngôn chăm chú, kề sát xuống hôn y, lại là một lần hôn môi làm y sợ hãi. Nụ hôn qua đi, Thương Minh cắn lỗ tai Mặc Ngôn: "Đây mới chỉ là, vừa mới bắt đầu... Ta nói rồi, sẽ có một trăm năm... Theo ta đến Ma Cung đi, Lạc Nhật nhai này, không phải là chỗ để cho một Hắc Long động dục." Mặc Ngôn kinh ngạc há to miệng, y giật giật thân thể, cảm thấy một dòng nước nóng chảy ra từ phía dưới, theo đôi chân thon dài, chảy xuống mặt đất. Cảnh tượng này quá mức kích thích. Bên trong cung điện trống không, thanh niên tóc đen tuyệt mỹ, cả người lõa lồ. Tóc dài quấn quanh hông y rơi xuống mặt đất, trên người trải rộng ứ ngân xanh tím, mà ở chỗ mê người nhất, đang chảy dài một ít chất lỏng ám muội không rõ. "Theo ta trở về, theo ta trở về!" Thương Minh đúng lúc đứng lên, hầu như không chờ Mặc Ngôn trả lời, cưỡng chế mang đi. Nhưng tới cuối cùng hắn vẫn cố khắc chế lý trí, Hắc Long vừa bắn qua một lần, hiện giờ còn đang khắc chế dục vọng từ sâu trong nội tâm không ngừng xông tới. Mặc Ngôn hơi nhíu mày, nhìn Thương Minh: "Mỗi lần đều lâu như vậy? Ta sẽ không chịu được..." Chỉ một động tác nhíu mày này, cũng đủ làm cho Thương Minh muốn mang y đặt xuống giường lớn ở trong Ma Cung, muốn làm gì thì làm. "Không... Sẽ không! Lần thứ nhất chỉ cần hơn ba tháng... Sẽ có một ngày ngừng lại, tiếp đó sẽ là ba năm, sau đó là mười năm, ba mươi năm, cuối cùng là năm mươi năm..." Thương Minh giải thích, hắn đưa tay ôm Mặc Ngôn vào trong ngực: "Thật ra thì dù thời gian có bao lâu, đã không còn ý nghĩa. Ngươi là của ta... Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều vậy! Vĩnh viễn..." Nụ hôn nồng nhiệt lại kéo tới,Thương Minh lần này, so với một tháng trước càng nhiệt tình hơn, nó giống như đám lửa, dù là trái tím lạnh lẽo cũng sẽ bị hòa tan. "Đi với ta... Theo ta trở về..." Thương Minh thấp giọng đầu độc, tay hắn xoa eo Mặc Ngôn, ở đó là chỗ mẫn cảm nhất của người yêu. "A... Ân... Được..." Mặc Ngôn trong cơn ý loạn tình mê căn bản không nắm rõ được mình đang nói cái gì, y chỉ cảm thấy, bản thân lại bị trêu chọc. Hơn ba tháng không hề ngừng lại, mà chỉ tách ra chưa đủ một nén nhang, đã thành công bị trêu chọc. Nhưng sau một giây, Hắc Long quấn lấy thanh niên đã rơi vào móng vuốt, khiến cho hắn phát rồ, từ phía chân trời gào thét bay qua, lọt xuống đáy vực Lạc Nhật chứa đầy ác quỷ, mang theo nhiệt độ cùng dục vọng khó mà tin nổi, bay vào nơi tối tăm của đám ác quỷ. Mặc Ngôn bị Hắc Long quấn lấy, thoáng như bị nghẹn thở, y đang đến gần vị trí trái tim Hắc Long, nơi có thể nghe rõ nhịp đập của hắn. Mỗi khi y sờ vảy rồng, thì càng nghe rõ tiếng tim đập nhanh hơn một giây. Ầm một tiếng, cả người Hắc Long mang theo sương mù, xông vào cung điện của mình. Cung điện cao lớn rộng rãi, có không ít hộ vệ thị nữ, thủy tinh thạch đen làm thành khung trần, phản xạ ánh sáng mặt trăng. Thương Minh bay vào cung điện biến về hình người, hắn đem ôm ngang người trong ngực lên, thì có thị vệ chạy đến, Thương Minh chỉ đơn giản bỏ lại một câu: "Ta tìm chủ nhân mới cho các ngươi, hiện giờ muốn đi làm chuyện nên làm, một trăm năm, không được để cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta!" "Vâng!" Thị vệ canh giữ Ma Cung khom người đáp lại, mỗi người đều hiểu ý nghĩa trong câu này —— Ma Tôn Thương Minh, tìm được người yêu của mình, bắt đầu chính thức động dục. Thương Minh ôm Mặc Ngôn, đi bước lớn vào trong tẩm cung của mình, từ trần nhà đến từng cây cột, đều có màu đen tuyền, tình cờ sẽ có pho tượng mào vàng đan xen ở giữa. Ở giữa cung điện có một chiếc giường hình tròn rất to, đủ cho mười người cùng ngủ, mà cách giường cách đó không xa, là một bể tiên tuyền trong suốt. Rầm một tiếng, Mặc Ngôn bị quăng ngã xuống giữa giường, thân thể Thương Minh, lấy phương thức cực kỳ bá đạo đè xuống: "Bây giờ... Rốt cuộc chúng ta có thể hảo hảo làm!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]