Khi Mặc Ngôn rời khỏi Thanh Vân môn, luôn cảm thấy có người đang lén theo dõi mình, bởi vì tiên nhân chạy đến Côn Sơn rất nhiều, y cũng không tiện phát tác, chờ đến chỗ bờ biển, làm cho y khá kinh ngạc khi tên đó vẫn theo dõi mình.
Mắt thấy biển rộng mênh mông hành trình xa xôi, mà Thương Minh còn phải đi theo một đường ẩn thân ở trong tay áo, Mặc Ngôn đành phải thở dài: “Đi ra đi, không phải trốn trốn tránh tránh.”
Một tiểu đồng hàm răng trắng bóng chui ra từ bọt sóng, lấy lòng kêu một tiếng: “Chủ nhân… Đừng đuổi ta mà.”
Mặc Ngôn bị con Diệt Thế sa dây dưa sắp chịu hết nổi, hơn nữa ngoại trừ Thanh Vân lão tổ, con Diệt Thế sa này cũng biết y có huyết mạch thượng cổ thần chỉ. So với việc nó bị người khác bắt được rồi nói linh tinh, không bằng để y trông giữ thì hơn.
Mặc Ngôn cùng con Diệt Thế sa ước pháp tam chương, thứ nhất không được dùng thịt người làm thức ăn; thứ hai nếu như không được sự cho phép của y, thì không được tự ý lẻn vào Côn Sơn; thứ ba, chăm chỉ tu luyện, không được lười biếng.
Diệt Thế sa nghe Mặc Ngôn chịu nhận nó, vui vẻ nhào lộn một cái xuống biển, rồi vội vã nói đồng ý. Y ở Thanh Vân môn được gọi Bạch sa, Mặc Ngôn sẽ theo người nó gọi là Tiểu Bạch.
Diệt Thế sa có chỗ không hài lòng: “Cái tên Tiểu Bạch không có uy phong tí nào, gọi ta là Tiểu Sa đi!”
Mặc Ngôn đỡ trán, bảo Diệt Thế sa hóa thành nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465527/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.