Chương trước
Chương sau
“Trước giờ ngươi chưa từng cùng kẻ nào kết oán, thì sao có kẻ thù? Hồng Thông Thiên bị giam, con trai Hồng Nho Văn của lão còn chưa đủ tư cách làm kẻ thù của ngươi?” Thương Minh thấy kỳ quái, theo hắn biết, Mặc Ngôn cũng không gây thù khắp nơi, phải kẻ thù cỡ nào, mới làm y điên cuồng tới nỗi này?
“Không, là kẻ thù kiếp trước…” Mặc Ngôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói, “Kiếp trước…”
Thương Minh ngẩn người, đuôi vẫy một vòng trong biển, dừng lại không bơi nữa: “Kiếp trước? Có ý gì?”
Mặc Ngôn không biết nên nói từ đâu, tuy y đã từng nghĩ không cần phải nói cho Thương Minh biết chuyện này.
Nhưng Thương Minh đã huyết tế bản thân, xoay chuyển thời không, vì không muốn thương tổn tới mình, tình nguyện bỏ ra trăm năm để kiềm chế nhẫn nại…
Hắn cần phải biết tất cả những chuyện này.
Mặc Ngôn hơi ra vẻ trịnh trọng, một lát sau mới nói: “Phải nói từ lúc bắt đầu phụ thân ta chết.”
Y bắt đầu từ từ kể lại tất cả những chuyện kiếp trước, từ chuyện đến Côn Sơn, định ra huyết khế, rồi tới chuyện bị cha con Hồng thị phản bội, bị Bạch Liên ném vào trong biển, gặp được Thương Minh.
“Khi đó ta không rõ đó là cái gì, chỉ nhớ ngươi có con mắt đỏ như máu, cùng với khối vảy màu trắng ở chỗ này.” Mặc Ngôn đưa tay nhẹ nhàng cọ vào khối vảy, “Cho nên, ngươi đã biết tại sao ngày đó ở trong sơn động, khi nghe được mấy lời ngươi nói, ta mới tức giận chứ? Lúc đó ta cho là ngươi đang gạt ta…”
Hắc Long cuộn thân thể thành một cục, nhẹ nhàng cọ cọ Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn tiếp tục kể chuyện kiếp trước, mổ bụng đi thai, bị tù Trảm Long Đài, bỏ mình linh diệt.
Biển đang yên tĩnh bỗng nhiên run rẩy, Hắc Long cuốn theo sóng lớn tới tận trời xanh, mây đen che kín bầu trời, nhanh như chớp, Thương Minh giơ lợi trảo chụp về phương hướng Côn Sơn.
Bốn con Huyền Vũ không biết sao cảm thấy hoảng sợ, cùng nhau nghị luận.
“Ta có dự cảm không rõ, có phải con Hắc Long kia lại tính toán đến đây tìm tra?”
“Ta không biết nha…”
“Ngươi không nghe ta nói hết sao?” Mặc Ngôn vận khởi phi kiếm, ngăn ở trước mặt Thương Minh, y ngẩn người nhìn hắn, mà con mắt đỏ như máu kia cũng theo dõi y.
Một người một rồng đối diện một hồi, Thương Minh mới chịu hạ xuống mặt biển.
“Ta không tin sẽ có kết cục như vậy, ta ở mảnh đại lục này, đợi đủ một trăm năm.” Mặc Ngôn nói rất bình tĩnh, hồi tưởng lại những gì đã thấy trong một trăm năm sau chết.
“Khi đó ta từng tự hỏi, thiên lý tuần hoàn, vì sao không bị báo ứng. Vào hôm nay ta mới biết, thì ra, tất cả đã được định trước. Có ngươi… Chắc chắn ngươi sẽ báo thù cho ta. Chỉ tiếc ta không thấy tận mắt hình ảnh đó.”
Mặc Ngôn nhìn vào Thương Minh, Thương Minh mới mơ hồ nhận ra cái gì.
Thương Minh không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn phát hiện đã có khoảng hai năm, không thể tu luyện được một chiêu Nghịch chuyển thời không cuối cùng của tâm pháp Long thần.
Trước đó hắn còn cho là do tu vi không đủ, thì ra, hắn đã dùng qua.
Hắn không nhớ rõ kiếp trước đã làm cái gì, nhưng hắn biết rõ, nếu như hắn trong tình huống đó, sẽ làm cái gì.
Hắn mới chỉ nghe qua Mặc Ngôn dùng ngữ điệu bình tĩnh thuật lại, đã đủ cho nội tâm phẫn nộ tỏa sát ý.
Kiếp trước, giữa hắn và Mặc Ngôn không có ràng buộc, càng thêm không có tình cảm tâm ý.
Chuyện kia chỉ như tình duyên sương sớm, chỉ vì không muốn thương tổn người đã từng mang đến cho hắn vui sướng. Mới đưa y trở về.
Lại không biết, sau một trăm năm, hắn đi tìm mới phát hiện người nọ đã chết, mới biết người nọ mang thai con của chính hắn; mới biết, con của hắn bị người ta coi như đan dược mà nuốt ăn.
Vừa nghĩ qua thôi, đã làm huyết dịch cả người Thương Minh sôi trào, mỗi một khối vảy đều muốn gầm thét.
Huống chi còn có kiếp trước?
Nhất định hắn sẽ liều mình giết tới Côn Sơn, đâm kẻ thù, máu chảy thành sông, diệt một đại môn phái.
Đến khi chạy tới cửa tìm Thanh Vân môn, mới phát hiện kẻ thù đã phi thăng từ lâu.
Sao có thể để cho kẻ thù tiêu dao tự tại? Cho dù là tình duyên sương sớm, thì đã từng động lòng, lại còn có đứa nhỏ.
Thương Minh sẽ không cam lòng, hắn bay ra từ biển, muốn xuyên qua tam giới, truy tìm kẻ thù, thì gặp người nọ quanh quẩn cửu tiêu, chuẩn bị tiến vào Luân Hồi.
Trong nháy mắt, hắn đã đưa ra quyết đoán.
Xoay chuyển thời không, huyết tế mười vạn năm tu vi, đổi cho một người làm lại cơ hội.
Tuy hắn sẽ không nhớ gì cả, nhưng có người nhớ được.
Y sẽ báo thù, sẽ đem tất cả kẻ thù tiêu diệt hết sạch, liền ngay cả Thanh Vân lão tổ đã từng phi thăng, cũng không thoát được.
Hắn đánh cược Mặc Ngôn sống lại sẽ giết kẻ thù, hắn đánh cược hai người sẽ gặp nhau lần nữa, hắn đánh cược, hai người sẽ yêu nhau trong hoàn cảnh không dễ dàng.
Thương Minh nhìn người yêu, bách chuyển thiên hồi trong lòng.
Không trách, lần đầu gặp nhau trên biển năm ấy, làm cho hắn có loại quen thuộc không nói ra được, loại ký ức sâu tận xương tủy, cho dù thời không chảy ngược, cũng khó phai mờ.
Hắn cảm thấy phải bảo vệ y, phải để y vui vẻ, khi nhìn thấy y đau lòng, thì hắn cũng sẽ thương tâm; khi nhìn thấy y tỏa ra hào quang, thì hắn cũng kiêu ngạo theo.
Hóa ra tất cả duyên phận giữa hai người, sớm đã ở kiếp trước gieo xuống.
Hắc Long quấn quanh Mặc Ngôn, giọng nói trầm thấp không ngừng vang lên quanh vùng biển, mỗi lần la lên đều là tên của y: “Mặc Ngôn… Mặc Ngôn…”
“Ta vẫn không hiểu, giờ thì đã biết tất cả…”
“Ta không bỏ xuống được thù hận kiếp trước, trầm luân trong đó, chính là tâm ma vẫn đang tích trữ trong người. Mãi đến khi gặp được ngươi… Ta mới dần dần rõ ràng.”
“Cha con Hồng thị chỉ là hạng giá áo túi cơm, căn bản không xứng làm đối thủ của ta. Bạch Liên thì càng không có tư cách để ta nhìn nhiều.” Mặc Ngôn nói, “Ta đã từng có một khoảng thời gian rất lâu, hi vọng có thể nhìn thấy bọn chúng chết đi, lại có một khoảng thời gian, hi vọng nhìn thấy bọn chúng sống không bằng chết! Thậm chí đã từng vì bọn chúng, lo lắng hết lòng, ngày nhớ đêm mong.”
“Nhưng giờ, ta có ngươi, mới phát hiện không đáng vì người ngoài lãng phí nhiều thời gian quý giá cùng sinh mệnh. Vì đám người đó tiêu hao tâm lực, là đang lãng phí tính mạng quý giá kiếp này.” Mặc Ngôn ôm cổ Thương Minh, “Bọn chúng ắt sẽ chịu diệt vong, ta đã nhìn ra được. Ta sẽ không tiêu tốn nhiều tinh lực gì ở trên đám người đó nữa. Trong lòng ta, chỉ chứa ngươi, mà không phải những người đó.”
Mặc Ngôn nhẹ giọng kể ra, Hắc Long thì quấn quanh, dùng phương thức của mình an ủi y.
“Ta nghĩ, cái duy nhất làm ta khó vượt qua, là Thanh Vân lão tổ. Vì hắn xuất hiện bên trong ảo cảnh, kẻ thù bất diệt, tâm ma khó tiêu.” Mặc Ngôn nói, “Ngươi đã từng làm một lần, đã vì ta làm quá nhiều. Thù này oán này, sẽ do ta tự tay chấm dứt. Ta muốn đích thân chiến thắng lão! Bất kể là Thanh Vân môn hay ra vẻ lão tổ đạo mạo, hay là tâm ma dữ tợn đáy lòng ta.”
Mặt trời bay lên từ mặt biển, ánh ra tia nắng màu vàng chiếu khắp toàn bộ không gian, Hắc Long nổi ra khỏi mặt biển, nhìn người yêu tắm nắng.
Thương Minh khi vừa biết tất cả mọi chuyện, đã từng có ý định muốn kết liễu tất cả, thậm chí ngay cả tâm ý phẫn nộ, đến giờ còn chưa thể lắng lại.
Nhưng hắn lại nhớ tới lúc Mặc Ngôn ở dươi biển trầm luân, bị một con sò đã dễ dàng dẫn ra tâm ma.
Kẻ thù là hận, là căn nguyên tâm ma của y.
Y phải tự mình chiến thắng chúng nó, con đường của y, chắc chắn sẽ không dừng lại trong hai chữ ;báo thù’.
Y sẽ đi càng xa hơn, leo đến nơi càng cao hơn.
Y sẽ cùng hắn sóng vai đi trên vùng đất này, vĩnh viễn tiếp tục.
Hắc Long cuộn thân ôm chặt người yêu vào, dùng đám vảy trơn nhẵn, mềm dẻo tinh mịn nhẹ nhàng cọ cọ vào y.
Hắn sẽ thỏa mãn tâm nguyện của y, hắn sẽ vì y đi trước rải sẵn con đường bằng phẳng.
Nếu như trên đường của y đi, cần hắn giết người, hắn sẽ động thủ không hề do dự.
Nếu như trên đường của y đi, muốn tự thân diệt ma, hắn chắc chắn sẽ không động vào một đầu ngón tay.
Mặc Ngôn hơi cúi đầu, hỏi: “Ngươi sẽ đi cùng ta, vẫn sẽ giúp ta, đúng không?”
Hắc Long gật đầu, xoay quanh trong biển. Gây ra bọt nước cao vạn trượng, nhưng vẫn không che được ánh nắng mặt trời.
Khi làn nước óng ánh như ngọc rơi xuống, bên trong mỗi giọt nước đó, đều phản chiếu bóng người của họ. Hắn ôm lấy Mặc ngôn, lướt qua mặt biển, thiên địa vạn vật thoáng như phát ra hào quang vạn trượng lúc này, thời gian thoáng như dừng lại tại đây.
“Mặc Ngôn” Thương Minh thấp giọng nói, “Ngươi chắc chắn sẽ tự tay giết lão sao?”
“Không” Mặc Ngôn nói: “Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, ta nhất định phải chiến thắng nó, chân chính chiến thắng Thanh Vân lão tổ, mới có thể diệt trừ triệt để hoàng sợ trong tâm. Nếu không, dù lão có tự chết, tâm ma trong ta cũng không tự biến mất.”
Thương Minh hơi nghiêng đầu: “Ta thấy, ngươi thắng lão là được, tự tay giết lão thì không cần!”
Mặc Ngôn không rõ, Thương Minh ghé sát vào lỗ tai Mặc Ngôn, thấp giọng cười nói: “Còn muốn con của chúng ta, bình an sinh ra, lớn lên…”
Mặc Ngôn có hơi xấu hổ, ấp úng ngắc ngứ: “Chờ khi nào trăm tuổi… Ta không muốn bị ngươi…” Nói được một nửa thì thấy hai chữ “Giết chết” quá mức dâm đãng, liền tỉnh lược.
Thương Minh cười nói: “Thiếu một phân, nhiều một giây, mới có một đứa nhỏ. Hay trước đó ta dành ra chút thời gian sinh một đứa, ta nhịn một chút, tới lúc không chịu được thì uống máu ngươi, nói không chừng đứa nhỏ kiếp trước sẽ đến…”
Mặc Ngôn nổi giận mắng: “Sinh cái rắm, tự ngươi đi tìm hồ lô.”
Thương Minh oan ức đầy mặt, lão Long vạn năm liền hóa thân thành đại cẩu vẫy đuôi: “Đây không phải do ngươi bị tâm ma làm khó, nên ta mới nghĩ kế cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ta nhịn hơn một trăm năm dễ dàng lắm sao? Làm được một nửa thì phải kẹp lại… Khẳng định bên trong ngươi rất chặt…”
Mặc Ngôn trở mặt, ngự kiếm mà bay, Thương Minh ở phía sau truy đuổi, bên đuổi bên la lớn: “Ai, đừng đi, còn có một việc muốn hỏi ngươi.”
Mặc Ngôn mắt điếc tai ngơ, nỗ lực gia tốc, Thương Minh không còn cách nào đành phải hóa thành rồng truy đuổi phía sau.
Hai người một trước một sau, đuổi nửa canh giờ mới xong, Thương Minh duỗi lợi trảo túm lấy vạt áo Mặc Ngôn, mới xem như bắt được y.
“Chạy cái gì, đã nói có chuyện muốn nói với ngươi!” Thương Minh có hơi giận, hắn chẳng thể ngờ, phải dùng nửa canh giờ mới đuổi được Mặc Ngôn tu vi kém xa rất rất nhiều tuổi!
Mặc Ngôn trừng Thương Minh một lát, cười phì sờ sờ lưng rồng, hỏi: “Nói đi!”
Thương Minh liền biết Mặc Ngôn hiểu lầm, hắn lấy mảnh vải xanh từ dưới vảy bụng khi cùng kẻ địch giao thủ túm được, đưa cho Mặc Ngôn nhìn, nói: “Không phải như ngươi nghĩ, là chính sự, ta không quen thuộc với Tiên gia Trung thổ tiên gia nhiều, ngươi xem thử, nhận ra đây là vật gì không?”
Mặc Ngôn thế mới biết lúc trước mình hiểu sai ý, có phần lúng túng, nhưng may là có mảnh vải xanh che lấp cho y.
Y cúi đầu xem xét, mơ hồi thấy trên mảnh vải có hoa văn được mây mù tạo thành, là của chủ nhân nửa tháng cũng không tản đi trong tâm ma.
Sương xanh quấn quanh miếng vải, lấy mắt thường sẽ nhìn không tốc độ hình dạng đang biến hóa trên vải.
Mặc Ngôn hơi run tay, miếng vải rơi xuống mặt biển, Thương Minh liềm bắt được.
Thương Minh nhận ra sắc mặt Mặc Ngôn khẽ biến hóa, liền hỏi: “Sao thế? Là ai?”
Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, từng chữ từng câu nói: “Đúng… Thanh Vân lão tổ.”
_______
Mỗi lần có hai người là thấy ngọt ngọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.