Con ngươi Thương Minh tối sầm lại, bốn phía không một bóng người, thậm chí ngay cả cá tôm bình thường cũng không dám tới gần.
Bốn phía lạnh lẽo, gió lạnh từ biển thổi vào, mang theo từng mảnh vụn của băng.
Mà người trong ngực, càng ngày càng nóng, bạch y thường ngày không có nửa chỗ nhăn nhúm, lúc này đã mất pháp lực bảo vệ, sớm bị nước biển thấm ướt, xộc xệch bừa bộn. Cổ áo rơi xuống bả vai, lồng ngực mơ hồ ẩn hiện.
Thiếu niên nghiêm chỉnh lạnh lùng trước kia đã không thấy, tóc đen rũ xuống quấn quanh hông, quấn quanh ‘ đại đại ‘ giữa đùi, hình ảnh thật muốn câu hồn nhiếp phách.
“Giúp ta một chút…” Âm thanh cầu xin như muốn phá nát cổ họng, còn có ánh mắt hỗn loạn khiến cho hắn điên cuồng.
Tay Thương Minh cầm thứ Mặc ngôn nói, cảm thấy đúng như cưỡi hổ khó xuống, lại không nỡ từ bỏ.
Hắn muốn rút tay ra, thì bị Mặc Ngôn nắm chặt không buông, không những vậy, hai chân y còn quấn chặt áp sát, âm thanh đứt quãng có vẻ như càng ngày càng khát vọng.
Bình thường khi hai người ở chung, Thương Minh sẽ tận lực khắc chế bản thân, hắn biết rõ không được đi trêu chọc, phải giữ một khoảng cách nhất định.
Nhiều lúc Mặc Ngôn cười lơ đãng, bất cứ lúc nào cũng kích thích được dục vọng sâu thẳm bên trong Thương Minh. Huống chi vào lúc này?
Thương Minh cảm thấy người đang chịu đựng dày vò không phải Mặc Ngôn, mà chính là hắn.
Thậm chí hắn còn muốn bỏ Mặc Ngôn lại, còn mình trốn xuống biển sâu.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465512/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.