Ngày đó, chúng đệ tử Côn Sơn đều nhìn thấy thanh kiếm sắc bén bay lên từ đỉnh Trảm Long Đài, phát ra ánh sáng vạn trượng bao phủ Côn Sơn.
Bốn con Huyền Vũ chống đỡ Côn Sơn cũng cảm nhận được điểm này, làm cho Côn Sơn hơi rung động, dâng cao mực nước ba tấc. Kéo dài qua bốn canh giờ mới khôi phục lại bình thường.
Việc của Côn Sơn đến đây mới xem như hạ màn kết thúc, Côn Sơn không còn người ngoài, tất cả tán tiên đều rời đi sạch sành sanh, liền ngay cả quân đội Hiên Viên đế đóng quân cũng rút khỏi toàn bộ.
Mà Hiên Viên đế không giống người ngoài, hắn cùng Mặc Ngôn lâu ngày mới gặp, cả hai đều có không ít lời muốn nói. Huống chi mọi người trong Côn Sơn đã từng ở Hiên Viên quốc dừng chân mấy tháng, tất nhiên Nhạc Phong sẽ không nóng lòng đánh đuổi Hiên Viên đế còn mỗi mình ở lại
Mặc Ngôn cũng rất hi vọng cùng Hiên Viên đế trò chuyện thật nhiều, trau dồi kiến thức, y mời Hiên Viên đế đến phòng mình, hai người nhìn nhau ngồi, nói chuyện trắng đêm.
Hiên Viên đế kể mấy chuyện nghe được, cùng với các loại chuyện khi leo núi, còn Mặc Ngôn nói lại ngọn nguồn chuyện giữa y cùng Hồng Thông Thiên.
Hiên Viên đế nhận thấy trong lời nói của y chất chứa oán hận thâm sâu đối với Hồng Thông Thiên, không khỏi lo lắng, liền khuyên bảo: “Chúng ta là người tu tiên, sở cầu chỉ vì trường sinh. Tại sao lại cầu trường sinh? Tất nhiên vì muốn được tiêu dao tự tại, không bị thiên địa quỷ thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465503/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.