Bạch Liên hoàn toàn không ngờ Mặc Ngôn sẽ đánh, điều càng thêm không ngờ nữa đó là sau khi mình bị đánh, Hồng Nho Văn lại không dám thốt ra một tiếng,
Hai mắt Bạch Liên đỏ hồng, không thể tin tưởng trừng mắt Mặc Ngôn, nước mắt không ngừng đảo quanh viền mắt, không cẩn thận sẽ rơi xuống.
Hồng Nho Văn nhìn thấy thế, đau lòng gần chết, muốn khuyên bảo, lại sợ hãi dâm uy Mặc Ngôn, không dám có nữa điểm ngăn cản.
Ngay cả Hồng Nho Văn cũng không dám nói nhiều nửa câu, thì mấy đệ tử Côn Sơn khác cũng đành dựng chân quan sát, đều nhìn thấy viền mắt Bạch Liên có nước mắt ở đảo quanh, cảm thấy Mặc Ngôn quá mức nghiêm khắc với một hậu sinh.
Mặc Ngôn đương nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng càng căm ghét đến cực điểm.
Kiếp trước không biết y đã ăn bao nhiêu vị đắng của đống nước mắt này, chỉ lo lắng tầng tầng, không dám chống lại, càng không biết phải làm gì để chống lại.
Giờ lại gặp phải Bạch Liên vào bộ dạng này, thân phận địa vị Mặc Ngôn bây giờ lại hoàn toàn khác trước, nên không phải lo lắng nửa điểm, trách mắng thẳng thắn: “Ngươi dám rơi một giọt lệ, ta liền cắt một ngón tay ngươi!”
Bạch Liên cả kinh, nước mắt trong chớp mắt bị dọa đến lui vào, chậm rãi quỳ xuống đất: “Do ta làm vãn bối không hiểu chuyện, sư thúc đánh là đúng.”
Hồng Nho Văn rốt cục không kiềm chế nổi, vội hô lên: “Sư thúc, ta biết trong lòng người có oán với ta…” Một câu còn chưa dứt lời, bỗng dưng nhìn thấy ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465501/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.