Chương trước
Chương sau
Mặc Ngôn căng thẳng chưa từng có, cơ thịt cả người co rút, cứng lại như tảng đá.
Trước giờ y không dám tới gần Thương Minh quá mức, mà lúc này, lại phải dính chặt vào nhau với hắn.
Uy thế trong không khí vẫn còn, ngoài ra, càng gần, thì càng mạnh mẽ hơn.
Mặc Ngôn khẩn trương hẳn lên, bắp thịt co rút rất nhanh, cứng như tảng đá, thậm chí ngay cả trái tim cũng không khống chế được đập liên hồi.
Thương Minh dường như nhận ra được người trong lồng ngực căng thẳng, hắn dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mặc Ngôn, ra hiệu cho y bình tĩnh lại, không phải sợ hãi.
Bàn tay nọ lớn vô cùng, Mặc Ngôn còn nhớ được xúc cảm của đôi tay này, lòng bàn tay nổi vảy có hơi thô ráp, hơn nữa đôi tay trong lúc cần thiết, còn có thể biến thành lưỡi dao sắc, cắt đứt cái cổ, cắt đứt cái bụng người khác.
Nhưng hiện tại, bàn tay này lại đang ôn nhu an ủi y, ở trong khả năng của nó, để làm y bình tĩnh lại.
Thân thể Mặc Ngôn dần dần thả lỏng, không căng thẳng cứng ngắc như một tảng đá nữa.
Vì để chứng minh bản thân không còn căng thẳng, y còn ngẩng đầu, nhìn Thương Minh cười một cái.
Thương Minh đáp lại y một nụ cười, trong nụ cười còn mang theo vẻ mặt sủng nịch.
Trong lòng Mặc Ngôn có quá nhiều quá nhiều nghi vấn, vừa thông qua Thương Minh thẩm vấn, đã biết mấy tên Ma Nhân kia là do người khác phái tới.
Như vậy, mục đích của người bí ẩn là gì? Tại sao phải giả mạo Thương Minh, đến giết chết tân nương Hiên Viên đế?
Dù sao tân nương cũng chỉ là một phàm nhân bình thường, không có gì đáng để ý, cho nên, mục tiêu chân chính của chủ sử sau màn, phải là Hiên Viên đế chứ nhỉ?
Mặc Ngôn suy nghĩ một chút, ra hiệu cho Thương Minh đưa tay đưa đến trước mặt mình.
Thương Minh nhìn hồi lâu, mới rõ Mặc Ngôn bĩu môi là có ý gì, hắn duỗi một bàn tay khác để ở giữa hai người, Mặc Ngôn liền vẽ ở lòng bàn tay hắn tự hỏi.
“Ngươi đến đây, là vì có Ma Nhân giả danh hiệu của ngươi làm loạn?”
Thương Minh gật đầu.
“Vậy chủ sử sau màn, là ai ngươi biết không?”
Thương Minh lắc đầu.
“Ngươi tính bắt được chủ sử sau màn rồi trở về?”
Thương Minh gật đầu.
Trong lúc gật đầu lắc đầu, khoảng cách giữa hai người vô hình rút ngắn, Mặc Ngôn lần đầu tiên phát hiện nam nhân trước mặt cũng không quá đáng sợ, ít ra, lúc này hắn đang đối với mình, không có đáng sợ tẹo nào.
Mặc Ngôn cười rất ôn hòa với Thương Minh, tiếp tục vẽ chữ ở trong lòng bàn tay của hắn: Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn theo dõi ta, xin lỗi!
Đầu Thương Minh hơi rũ xuống, cằm liền dán trên trán Mặc Ngôn, bàn tay thì lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, ý nói bản thân không ngại bị hiểu lầm.
Hai người yên tĩnh ở trong khe nhỏ hẹp chờ đợi, Mặc Ngôn đã có thể nghe được âm thanh Hiên Viên đế ở ngoài, cùng tiếng vó ngựa hỗn độn.
Những âm thanh này còn hơi xa, nhưng Mặc Ngôn vẫn nghe rất rõ ràng, nếu ở chỗ này không có Thương Minh bày kết giới, mình và Thương Minh ẩn núp ở nơi sâu nhất của sơn động, mà tân nương Hiên Viên còn hôn mê bên ngoài, tính mệnh đặc biệt yếu ớt, Hiên Viên đế nhất định có thể dễ dàng tìm được tới đây.
Hai người im lặng chờ đợi Hiên Viên đế rời đi, sau khi thả lỏng cảnh giới, Mặc Ngôn cảm thấy tới gần Thương Minh, cũng không phải một chuyện khiến y khó chịu đựng.
Cách một lớp vải, Mặc Ngôn có thể cảm nhận rõ được tứ chi đối phương đang tản mát ra sức mạnh, thậm chí có thể cảm thấy bắp thịt trên người hắn co dãn. Hơi thở của hắn đem vây quanh Mặc Ngôn, nhiệt độ xuyên qua lớp quần áo truyền tới cánh tay cường tráng mạnh mẽ, gắt gao siết chặt y lại.
Mặc Ngôn có hơi khó chịu, muốn động đậy thân thể, lại bị Thương Minh ngăn lại.
Thương Minh hơi cúi đầu, dùng cực âm thanh cực thấp, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Đừng nhúc nhích… Lập tức sẽ tốt.”
Hơi thở ấm áp ẩm ướt, phun vào chỗ cổ, làm Mặc Ngôn tê tê vành tai, nóng sốt trên mặt.
Âm thanh giảm thấp kia quá mức ôn nhu, mang theo từ tính, giống như tình nhân đang rủ rỉ.
Mặc Ngôn căng thẳng tới khó chịu.
Rất nhanh sau đó, đầu Thương Minh dời đi, loại cảm giác đó biến mất.
Mặc Ngôn khẽ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cặp huyết mâu trong bóng tối, loại cảm giác quen thuộc lại kéo tới một lần nữa, trong nháy mắt, dường như y nhớ tới kiếp trước, một chi tiết nhỏ mà xem như y đã quên.
“Không! Không thể là hắn!” Mặc Ngôn ở trong lòng phủ nhận suy đoán không đâu của mình, Ác Long trong biển rất nhiều, bị một con rồng quấn quanh điên đảo, làm cho xúc động tiên linh, kết thành thai nghén. Là sỉ nhục tu sĩ Tiên giới, là thứ không nên bỏ ra ngẫm nghĩ.
Mặc Ngôn quay đầu, không thèm nhìn mắt Thương Minh, mà là suy nghĩ tâm sự của mình.
Tròng mắt màu đỏ ở trong bóng tối híp lại, khác với Mặc Ngôn, thị lực của Thương Minh vô cùng tốt, trong bóng tối thấy rõ như ban ngày.
Hắn có thể nhìn thấy rõ cái cổ thon dài xinh đẹp tuyệt trần ngay tay, thấy rõ người trong lồng ngực khẽ run lông mi, thậm chí, càng thấy rõ, cặp môi đỏ tươi kia đang mím chặt.
Càng ở trong lúc lơ đãng, thì càng làm cho hắn động lòng.
Cánh tay Thương Minh bất giác nắm chặt hai phần, ôm người trong ngực càng chặt hơn.
Ở cổ của y đang đeo một sợi hồng tuyến, mà sợi hồng tuyến này chính là Long Châu hắn tặng, có thể thấy hắn có địa vị rất nặng ở trong lòng y.
Nếu sờ nên cái cổ kia, nhất định nó rất nhẵn nhụi.
Thương Minh cảm thấy thân thể có chỗ biến hóa, loại biến hóa này không phải hắn muốn, lúc này mới ý thức được cánh tay của mình đang ôm con nhà người ta vừa chặt còn lâu.
Hắn buông lỏng cảnh tay ra một ít, tâm tình trở nên hơi nôn nóng, một loại tâm tình khó có thể rõ bắt đầu chậm rãi sinh sôi. Hắn hơi quay đầu, đem ánh mắt nhìn về phía chỗ khác, không ngờ đúng lúc đụng vào ánh mắt của y.
Ánh mắt trong lúc lơ đãng đụng nhau, liền nhanh chóng tách ra.
Lại trong chốc lát sau, đụng chạm vào nhau.
Có cphần lúng túng, dường như vì muốn hóa giải lúng túng, Thương Minh nhìn thấy Mặc Ngôn khẽ cười cười với hắn.
Phải hình dung nụ cười này thế nào đây? Thoáng như hương hoa hồng tỏa ra trong đêm tối, thoáng như ánh sao lấp lánh ở nơi sâu xa trong vũ trụ.
Thương Minh hơi cúi đầu, âm thanh khàn khàn, mang theo chút ý cảnh cáo ý: “Ngươi cười với ta, sẽ rất nguy hiểm.”
Mặc Ngôn nhíu mày, không rõ nhìn hắn.
Hai người đối diện chốc lát, bên trong tròng mắt màu đỏ ngòm dần dần dâng lên thứ khác, nhiễm phải một tầng sắc thái không nên có.
Hô hấp ở trong lúc lơ đãng quấn quýt với nhau, là loại hơi thở tinh khiết khiến tim Thương Minh càng không lý do đập thêm một nhịp. Trong đầu của hắn lướt qua hình dạng đôi môi đôi phương, một loại dục – vọng tự nhiên mà sinh ra, dâng trào trong nháy mắt.
Bầu không khí có phần ám muội không rõ, có vài thứ ở một góc nào đó chậm rãi mọc rễ, nẩy mầm, phát sinh.
Mặc Ngôn nhận ra được một tia dị dạng, y dời ánh mắt, không nhìn Thương Minh nữa.
Nhưng thân thể hai người vẫn dán thật chặt lại với nhau, loại cảm giác da thịt chạm nhau này, làm Mặc Ngôn cực kỳ khó chịu trong lòng.
Ngay sau đó, sự chú ý của y liền bay tới nơi khác.
Giọng của Hiên Viên đế mơ hồ truyền đến, Mặc Ngôn không muốn bị hắn phát hiện.
Nếu như bị người xem thấy y cùng Thương Minh, còn là loại tư thế này trốn ở trong sơn động, sẽ như thế nào? Đó là chuyện cực kỳ khó xử đi?
Mặc Ngôn ngừng thở, mà cũng vào đúng lúc này, y cảm thấy Thương Minh đang siết tay lại, ôm y càng thêm chặt hơn trước.
“Bệ hạ, ở đây không có!” Có người báo cáo với Hiên Viên đế.
Đương nhiên, Hiên Viên đế không nhìn thấy được kết giới Thương Minh bày ra, còn tân nương, là phàm nhân đang hôn mê, sinh mệnh trên người quá yếu, ở dưới kết giới phong tỏa căn bản phát hiện không được.
Hiên Viên đế tìm xung quanh một lượt, liền từ bỏ chỗ này, ngược lại đi tìm chỗ khác.
Mặc Ngôn nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, rồi không còn âm thanh nào khác.
Một lát sau, Mặc Ngôn lại vẽ chữ ở trong lòng bàn tay Thương Minh hỏi: “Chúng ta ra ngoài được chưa?”
Thương Minh gật đầu.
Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị quay đầu đi ra ngoài, lại không ngờ, trong nháy mắt quay đầu đó, môi sát qua gò má của Thương Minh.
Hai người sửng sốt.
Thương Minh cũng không buông tay ra, trái lại còn kéo Mặc Ngôn về trong lòng, nhìn hai mắt của y, càng ép càng gần.
Hắn thấp giọng nói: “Ngươi vừa đụng vào ta!”
Mười vạn năm, từ trước tới nay chưa từng có ai dùng môi chạm vào mặt hắn, một khắc đó, cảm giác mềm mại được đụng vào nhẹ nhàng lại tê dại, cùng với thứ đang rục rà rục rịch dưới đáy lòng, làm cho giọng nói của hắn khàn khàn nửa phần.
“Xin lỗi…” Mặc Ngôn thấp giọng nói, “Thả ta ra, vừa nãy ta không có cố ý mạo phạm.”
“Nếu như ta không thả thì sao?” Giọng Thương Minh càng ngày càng trầm thấp, mang theo tia khàn khàn, tâm tình trong con ngươi lưu động khó có thể dùng lời diễn tả được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.