Đám người Tề Nghị cúi đầu ủ rũ, ba trăm roi sắt không phải đánh chơi, một roi thôi cũng đã chạm tới tiên cốt! Chịu ba trăm roi sắt xong, ít nhất phải nằm trên giường một tháng!
Đám người Tề Nghị đều dùng ánh mắt nhìn Mặc Ngôn cầu viện, Mặc Ngôn làm như không thấy, nói với Nhạc Phong: “Chờ lát nữa sư huynh tới, xem thử sư huynh nói thế nào đã. Đệ tử Côn Sơn bất kính tôn trưởng, không phải ba trăm roi sắt là giải quyết được chuyện.”
Đám người Tề Nghị càng hoảng sợ hơn, âm thầm hối hận, cho là vận may của mình quá kém. Thường ngày hắn hạ mã uy, cũng không thấy Hồng thiếu chủ chạy tới đúng lúc, càng không gặp Đại sư huynh đột nhiên xuất hiện a!!
Mặc Ngôn yên lặng chờ Hồng Thông Thiên, mà đám đệ tử Côn Sơn, cũng đang tới dần dần, thấy tình cảnh này, liền nhào tới hỏi dò đã xảy ra chuyện gì.
Sau nửa canh giờ, chợt có người hô to: “Sư phụ đến rồi!”
Chúng đệ tử đồng loạt ngẩng đầu, cùng nhìn thấy Hồng Thông Thiên phiêu nhiên bay tới, hàm râu dài tung bay theo gió, thật đúng là cao nhân có đạo.
Hồng Thông Thiên tai thính mắt tinh, ở từ xa đã nghe thấy đệ tử nghị luận, nhưng lão sẽ không đi giúp Mặc Ngôn giải vây, cứ chậm rãi mà đi, đến trước mặt mới hỏi: “Ồn ào chuyện gì?”
Lão nghĩ thầm nếu như Mặc Ngôn gặp phải cái gì, thì lão sẽ càng vui mừng chẳng quan tâm. Tương lai môn hạ đệ tử sẽ không sợ hãi, người bắt nạt Mặc Ngôn càng nhiều, càng trầm trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465482/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.