Dương Đổng Triệt đẩy xe lăn ra ngoài, thì không thấy nữ Y tá bế con mình đâu nữa.
Mà Kha Tịch Tuyết cũng đã biến mất.
Chỉ có Vệ sĩ của hắn là vẫn luôn túc trực ở bên ngoài.
- Con trai của tôi đâu?
Nghe câu hỏi của Dương Đổng Triệt, Vương Duy cung kính đáp.
- Thưa Thiếu gia, Tiểu Thiếu gia do là sinh non, sức khỏe còn yếu. Nên Bác sĩ nói cần phải nuôi Tiểu Thiếu gia, ở trong lồng kính một vài ngày.
- Hiện tại, Tiểu Thiếu gia đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Kha Tiểu thư cũng đi theo xem tình hình rồi ạ!
Hắn nghe vậy thì yên tâm.
Tuy rằng, trên đời này đã xuất hiện một thằng con trai, có thể ngang nhiên tranh dành sự quan tâm của Ỷ Thanh Lan với Dương Đổng Triệt.
Nhưng có nói thế nào thì Bánh Bao cũng là con trai của hắn.
Dương Đổng Triệt không thể không quan tâm.
- Đưa tôi tới gặp thằng bé.
Vương Duy cúi đầu nhận lệnh, rồi đi vòng ra phía sau lưng Dương Đổng Triệt.
Cẩn thận đẩy xe lăn, đưa hắn đi tìm đứa bé mới vừa chào đời kia.
Khi Dương Đổng Triệt được đưa tới trước một cái lồng kính, nơi có một đứa bé đang nằm ngủ say.
Cơ thể của nó bé xíu như chiếc bánh mì.
Khi vừa nhìn thấy con trai của hắn, một cảm giác ấm áp tự nhiên sinh sôi trong lòng của Dương Đổng Triệt.
Đứa trẻ này với hắn hồi bé, thật sự giống nhau y như đúc.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475852/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.