Kha Tịch Tuyết nhìn theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của Ỷ Thanh Lan, rồi lại quay ra nói với Vương Duy.
- Ở đây, Thanh Lan đã có tôi lo rồi! Cậu trở về trông chừng Đổng Triệt đi.
Vương Duy gật đầu trước lời đề nghị của Kha Tịch Tuyết, rồi lập tức xoay người rời khỏi phòng.
[...]
Phải đến hơn 7 giờ sáng ngày hôm sau, Dương Đổng Triệt mới mơ màng tỉnh lại.
Vương Duy cả đêm không ngủ, luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của hắn.
Nhìn thấy Dương Đổng Triệt mở mắt, cậu ta lấy làm mừng rỡ, vui vẻ nói.
- Thiếu gia, cậu tỉnh lại rồi...! Bây giờ, cậu thấy trong người thế nào rồi?
Dứt lời, Vương Duy không quên phân phó một Vệ sĩ khác, chạy đi thông báo cho Bác sĩ, về chuyện Dương Đổng Triệt đã tỉnh lại.
Hắn đầu tiên nhìn thẳng lên trần nhà sơn màu vàng nhạt, rồi khó khăn quay sang nhìn Vương Duy.
Nhưng vừa mở miệng, Dương Đổng Triệt lại không phải là trả lời câu hỏi của Vệ sĩ thân cận, mà tỏ ra lo lắng hỏi.
- Thanh Lan đâu? Mẹ con cô ấy bây giờ thế nào rồi?
Vương Duy nhìn thấy Thiếu gia nhà mình, vừa tỉnh lại đã kích động.
Cậu ta hết sức lo lắng cho sức khỏe của Dương Đổng Triệt, vội vàng giữ tay hắn.
Cốt là để Dương Đổng Triệt ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
- Thiếu gia yên tâm! Thiếu Phu nhân tạm thời không sao. Chỉ là... cô ấy có biểu hiện sinh non. Bây giờ, đang nằm bên khoa phụ sản ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475850/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.