Ỷ Thanh Lan nghe hắn ra lệnh cho Vệ sĩ, lập tức khó chịu mà quay sang nhìn hắn.
- Sao lại về biệt thự? Tôi muốn về nhà của chị Tuyết.
Dương Đổng Triệt lo ngại cô sẽ tiếp tục làm loạn.
Cho nên, trước tiên là vươn tay nhấn công tắc, cho cửa kính của xe hơi được nâng lên, rồi mới đáp lời Ỷ Thanh Lan.
- Nếu chúng ta đã không ly hôn, thì vợ chồng đương nhiên phải ở chung một nhà, chứ không thể nào ly thân mãi được.
- Kha Tịch Tuyết là Bác sĩ, thế mà lại không thể chăm sóc chu đáo cho em, khiến em phải nhập viện trong tình trạng bất tỉnh.
- Vậy em nói xem, làm sao tôi có thể yên tâm để mẹ con em tiếp tục ở đó?
- Về nhà đi. Để tôi chăm sóc và bù đắp cho mẹ con em.
Cô lại bắt đầu hoảng loạn, khi nhớ lại viễn cảnh những lần mà hắn hành hạ, sỉ nhục cô.
Nước mắt lại không tự chủ được mà lã chã rơi xuống.
Không, Ỷ Thanh Lan không muốn quay lại ngôi biệt thự, chứa đựng đầy những nỗi ám ảnh kinh hoàng, đối với cô thêm bất cứ một lần nào nữa.
Cô sợ những cảnh tượng đó lại một lần, hay thậm chí là thêm nhiều lần lặp lại trong cuộc đời của mình.
Ỷ Thanh Lan nhìn Dương Đổng Triệt, một lần nữa khóc lóc van xin, nước mắt của cô rơi xuống nhiều đến nỗi như muốn hoá thành sông.
- Không! Cầu xin anh! Làm ơn... xin anh hãy buông tha cho cuộc đời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475816/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.