Nghe được câu hỏi kia của Dương Đổng Triệt.
Ỷ Thanh Lan lập tức quay đầu nhìn về phía đầu xe hơi.
Mục đích duy nhất, chỉ vì muốn né tránh ánh mắt của hắn.
Rồi lại nặng nề thở ra một hơi rất dài.
- Nếu không thì anh muốn sao?
Nếu như có thể không cần phải ly hôn, mà vẫn giữ được đứa bé trong bụng.
Thế thì một tháng trước cô đã không phải uy hiếp hắn, chỉ vì muốn rời khỏi Dương Đổng Triệt rồi.
Ngôi biệt thự kia đã chứa đựng những nỗi sợ kinh hoàng của Ỷ Thanh Lan.
Cô muốn được tự do sải cánh bay đến nơi mà mình muốn.
Chứ tuyệt đối không muốn bản thân tiếp tục bị giam cầm, trong chiếc lồng vàng hoa mỹ kia nữa.
- Tôi muốn chúng ta không bao giờ ly hôn.
Cho dù Ỷ Thanh Lan có hỏi thêm trăm ngàn lần, những câu hỏi như thế này.
Thì đáp án của Dương Đổng Triệt, từ đầu đến cuối cũng vẫn chỉ có một mà thôi.
Hắn chưa bao giờ muốn ly hôn!
Chưa bao giờ!
Ỷ Thanh Lan một lần nữa, phải nhíu chặt đôi lông mày hình lá liễu, lại quay sang nhìn Dương Đổng Triệt.
Nhưng biểu cảm trên mặt đã có sự chuyển biến.
Từ bình thản chuyển sang khó chịu, lại có chút gì đấy kiên cường.
- Chính anh kêu tôi viết đơn ly hôn để cho anh ký. Bây giờ, anh lại nói vậy là như thế nào? Dương Đổng Triệt, anh muốn nuốt lời? Anh là đứa bé mới lớn sao?
Nghĩ đến chuyện ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475812/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.