Nhìn thấy Ỷ Thanh Lan không cần đến sự cho phép của Dương Đổng Triệt, đã tự ý bỏ đi.
Giang Hạ Trúc trông vẻ mặt của hắn, càng ngày càng u ám.
Cô ta dường như đoán ra được, nguyên nhân khiến tâm tình của hắn thay đổi nhanh như vậy.
Bèn dịu dàng nói.
- Hình như cô ấy không vui khi thấy em đến tìm anh. Hay là... anh đuổi theo dỗ dành cô ấy đi.
Dương Đổng Triệt đứng dậy, xoay người trở lại vị trí ghế Chủ tịch của mình mà ngồi xuống, mệt mỏi đáp.
- Không cần thiết. Thanh Lan không phải trẻ con mà cần dỗ dành.
Giang Hạ Trúc nghe hắn nói thế, cũng không có ý định khuyên nhủ thêm.
Một lát sau, cô ta rời khỏi phòng làm việc của Dương Đổng Triệt.
Di chuyển đến vị trí có cầu thang máy, với ý định xuống lầu dưới tham quan một vòng.
Chợt, ánh mắt Giang Hạ Trúc bất ngờ nhìn về phía cuối hành lang.
Lại thấy phía sau bức tường, gần khu vực cầu thang bộ hình như có người.
Bộ đồ đang lấp ló ở đó, trông giống giống bộ đồ mà cô ta vừa thấy Ỷ Thanh Lan mặc.
Đôi môi căng mọng vẽ một nụ cười khôn lường.
Cô ta từ bỏ luôn ý định bước vào bên trong thang máy, mà chậm rãi đi về phía cầu thang bộ.
Quả nhiên, khi Giang Hạ Trúc đi tới cuối hành lang.
Liền nhìn thấy Ỷ Thanh Lan đang đứng dựa người vào bức tường phía sau, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
- Ơ kìa... cô Ỷ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475798/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.