Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà, trước giờ được bảo dưỡng rất kỹ.
Đến cái móng tay cũng có người làm cho.
Bây giờ, lại bị Dương Đổng Triệt không thương tiếc dẫm đạp.
Mơ hồ còn nghe như tiếng xương như muốn vỡ vụn.
Đau, thật sự là rất rất đau!
Cảm giác đau đớn đến thấu xương.
Khiến nước mắt, nước mũi của Hà Tiên đều chảy ra ngoài.
Cô ta bật khóc nức nở như một đứa bé.
Bàn tay còn lại nắm lấy ống quần của hắn, khó khăn lên tiếng nói.
- A... hức... xin cậu... đừng làm vậy mà. Tiên Tiên thật sự rất đau!
Dương Đổng Triệt từ trên cao lạnh lùng hạ tầm mắt nhìn Hà Tiên.
Thấy bộ dạng khổ sở của cô ta thì tương đối hài lòng.
Cũng không định dẫm đạp bàn tay của cô ta đến tàn phế.
Cho nên, liền thu chân về.
Nhưng hắn lại ngồi xổm xuống trước mặt cô ta.
Vươn tay bóp lấy cằm nhọn của Hà Tiên, vẫn chưa thôi chất vấn cô ta.
- Cô từng nói rằng bản thân không có ý định, phá hoại hạnh phúc gia đình của vợ chồng tôi, và cô thật lòng xem tôi là cậu của mình.
- Vậy cô thử nhìn lại xem, bản thân đang làm gì rồi?
Vừa rồi, bị Dương Đổng Triệt dồn vào kệ gỗ, bây giờ vẫn còn nằm phía sau lưng cô ta rồi bóp cổ.
Lại bị đẩy ngã xuống dưới sàn nhà, khiến cho không chỉ bàn tay của Hà Tiên bị thương.
Mà ngay cả khuỷu tay lẫn phần lưng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475795/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.