Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Cô đứng trước phòng làm việc của Dương Đổng Triệt, theo quán tính đưa tay lên gõ vào cánh cửa gỗ ba cái.
Trong phòng hiện tại, bị hắn làm cho vô cùng bừa bộn.
Bao nhiêu giấy tờ, sổ sách nhàu nát nằm dưới sàn nhà.
Còn bản thân Dương Đổng Triệt, thì đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc, nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Nghe tiếng gõ cửa vang lên, hắn giật mình vội mở mắt.
Đồng thời, ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng, nghi hoặc hỏi.
- Ai vậy?
Mang thai vốn dĩ đã mệt mỏi lắm rồi!
Nay lại phải lo lắng những chuyện liên quan đến mình, cùng Dương Đổng Triệt.
Khiến Ỷ Thanh Lan chẳng có lúc nào mà vui vẻ được.
Nghe người trong phòng dò hỏi, cô khó khăn đáp.
- Là tôi.
Khi biết người đứng bên ngoài là cô, hắn càng thêm hoảng loạn.
Vội vàng đứng dậy nhặt từng tờ giấy, đang nằm rải rác dưới nền đá hoa, đồng thời nói.
- Chờ tôi một chút.
Nghe được thêm một lời nữa của Dương Đổng Triệt, Ỷ Thanh Lan nghi hoặc nhíu mày.
Không biết hắn đang làm gì, mà lại bắt cô phải đứng đợi bên ngoài như thế này.
Nhưng rồi cũng không dám phàn nàn một câu gì.
Sau khi sắp xếp gọn gàng mọi vật dụng trong phòng, Dương Đổng Triệt chủ động bước ra mở cửa cho cô.
Vừa nhìn thấy Ỷ Thanh Lan xuất hiện trước mắt, hắn lập tức treo trên môi nụ cười ôn hoà.
- Toàn tìm tôi vào giờ hành chính. Lại bảo không phải em đang nhớ tôi đi?
Cô chỉ lạnh nhạt nhìn Dương Đổng Triệt một cái, rồi đi lách qua người hắn, bước vào trong phòng và tự ý ngồi xuống ghế sofa.
Cái bụng bầu này của Ỷ Thanh Lan, đã lớn tới mức sắp không giấu nổi nữa rồi.
Chỉ mới đứng một lúc, mà đã cảm thấy đau hết cả lưng.
Nếu còn đứng thêm một chút nữa, cô e là có khi bản thân sẽ ngã quỵ ra sàn nhà mất.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Ỷ Thanh Lan vẫn giống như ngày hôm qua.
Trực tiếp bỏ qua lời trêu ghẹo của hắn, nghiêm túc hỏi.
- Tại sao tự nhiên anh lại hủy bỏ hợp đồng với Kiến Đằng?
Sau khi cô bước vào trong, Dương Đổng Triệt lập tức đóng cửa phòng lại, xoay người đi theo phía sau lưng cô.
Tâm trạng của hắn vừa rồi vừa nhìn thấy cô liền khá lên, thì bây giờ lại vì câu hỏi của cô mà trở nên tồi tệ.
Ỷ Thanh Lan đến tìm hắn vì Phó Kiến Đằng sao?
Chẳng phải cô biết hắn yêu cô, cũng biết hắn có tính hay ghen sao?
Tại sao lại đi hỏi hắn về người đàn ông khác chứ?
Mẹ kiếp! Chẳng lẽ chưa nhìn thấy hắn nổi điên vì ghen, là Ỷ Thanh Lan cảm thấy không vui sao?
Nụ cười trên môi Dương Đổng Triệt chợt cứng đờ lại, rồi rất nhanh biến thành một nụ cười nhạt nhẽo.
Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện Ỷ Thanh Lan, dựa người vào thành ghế nghiêng đầu nhìn cô.
- Cái tên Phó Kiến Đằng này tính cũng thật giống đàn bà. Vừa mới rời khỏi phòng làm việc của tôi, đã chạy đi mách lẻo với em ngay được.
Dương Đổng Triệt rất muốn hỏi cô rằng, tại sao phải vì Phó Kiến Đằng mà chạy đến chất vấn hắn?
Nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống sự khó chịu trong lòng.
Hắn không muốn phải to tiếng với Ỷ Thanh Lan.
Cô dường như không hài lòng khi thấy hắn chế giễu Phó Kiến Đằng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói.
- Trả lời câu hỏi của tôi.
Dương Đổng Triệt xoa xoa chóp mũi, nhưng vẫn không cho cô đáp án mà cô muốn biết, đã thế lại còn hỏi ngược lại Ỷ Thanh Lan.
- Vậy cậu ta đã nói với em, lý do tôi hủy hợp đồng với cậu ta là gì?
Sự nhẫn nại của cô cũng có giới hạn.
Thấy cứ cùng hắn hỏi qua hỏi lại, mà chẳng ai có câu trả lời cũng không phải là cách.
Cho nên, đành tường thuật lại những gì, mà vừa rồi Phó Kiến Đằng nói với mình.
- Kiến Đằng nói anh lấy việc công trả thù tư. Vì ghen tị khi nhìn thấy anh ấy thân thiết với tôi, cho nên mới tự ý hủy bỏ hợp đồng.
- Đã thế, còn ở trước mặt anh ấy xé bỏ hợp đồng, nhằm sỉ nhục anh ấy.
Quả thật, chuyện Dương Đổng Triệt hủy hợp đồng với Phó Kiến Đằng, chính là lạm dụng chức quyền, lấy việc công trả thù tư.
Nhưng hắn lại có cách khiến cho anh ta, phải ôm cục tức rời khỏi Tập đoàn của hắn.
Mà không thể động vào nổi một cọng tóc của hắn.
Dương Đổng Triệt chính là hơn người ở cái chỗ đấy.
Ai bảo Phó Kiến Đằng dám tơ tưởng đến Thanh Lan của hắn.
Nhưng mà nói gì thì nói, nghĩ lại Dương Đổng Triệt vẫn còn thấy tức.
Phó Kiến Đằng đã là kẻ đến sau, chen vào giữa hắn và Ỷ Thanh Lan thì cũng thôi đi.
Lại còn dám vọng tưởng sẽ được cưới cô làm vợ.
Nhưng mà khoan đã, tại sao hắn lại phải tức giận vì mấy lời nói, không bao giờ có thể trở thành sự thật của Phó Kiến Đằng?
Trong khi đơn ly hôn hắn đã xé rồi.
Và cô bây giờ, vẫn là vợ hợp pháp của hắn nhỉ?
Bây giờ hắn ôm cục tức trong lòng, không phải là đã trúng kế của Phó Kiến Đằng rồi hay sao?
- Thế Phó Kiến Đằng có nói cho em biết, chuyện cậu ta đã biết việc chúng ta sắp ly hôn. Rồi còn nói rằng sẽ theo đuổi em, và cưới em làm vợ hay không?
Dương Đổng Triệt vẫn không chịu thừa nhận, chuyện mình đối xử quá đáng đối với Phó Kiến Đằng, lại hỏi Ỷ Thanh Lan thêm một câu.
Nghe câu hỏi này của hắn, cô theo phản xạ tự nhiên mà nhíu chặt mày lại, như không tin vào tai mình.
Dương Đổng Triệt vừa nói gì?
Phó Kiến Đằng biết chuyện cô và Dương Đổng Triệt sắp ly hôn, rồi còn nói sẽ cưới cô sao?
Đây rõ ràng là chuyện hoang đường.
Việc giữa cô và Dương Đổng Triệt, chỉ có cô, hắn, Kha Tịch Tuyết và những người thân cận của hắn biết.
Chị họ cô vốn không quen Phó Kiến Đằng, không thể nào đi nói cho anh ta biết chuyện riêng của cô.
Mà Ỷ Thanh Lan lại là người muốn giấu đi cái chuyện, mình và Dương Đổng Triệt sắp ly hôn hơn ai hết.
Cô đã không nói bí mật giữa mình và hắn cho Phó Kiến Đằng, thì không lý nào anh ta lại biết.
Nếu có, chỉ có thể là Dương Đổng Triệt đã nói cho anh ta biết.
Nhưng cho dù là hắn nói, thì Ỷ Thanh Lan cũng không tin rằng Phó Kiến Đằng, lại ở trước mặt hắn nói muốn cưới cô làm vợ.
Nếu quả thật có chuyện anh ta muốn cưới cô, thì chắc chắn cũng là do bị Dương Đổng Triệt công kích.
Cho nên, Phó Kiến Đằng mới nói như vậy.
Chứ cô và anh ta chẳng có gì với nhau, để mà nói đến chuyện kết hôn cả.
Hơn nữa, Phó Kiến Đằng trước nay vốn là người điềm đạm.
Chứ không hở ra là nổi giận giống như Dương Đổng Triệt.
Còn không phải là do bị hắn sỉ nhục.
Nên Phó Kiến Đằng mới cố tình nói muốn cưới cô làm vợ, để ăn miếng trả miếng với Dương Đổng Triệt thì là gì?
- Là anh nói cho Kiến Đằng biết chuyện giữa chúng ta?
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào Ỷ Thanh Lan.
Từ bao giờ mà bất cứ chuyện gì, cô cũng đổ hết lên đầu hắn.
Cho rằng tất cả đều là do hắn làm như vậy?
- Nói với cậu ta chuyện chúng ta sắp ly hôn thì tôi được lợi gì? Để Phó Kiến Đằng dễ dàng cướp em từ tay tôi sao?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau