Khi Ỷ Thanh Lan vừa bước chân ra khỏi cửa nhà.
Dương Đổng Triệt cảm nhận được rõ rệt, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Giống như hắn vừa đánh mất báu vật vô giá.
Hắn đã ngồi rất lâu trong phòng khách.
Tới tận khi chiếc taxi chở cô đã đi mất dạng, hắn mới bắt đầu đùng đùng nổi giận.
Thẳng tay gạt hết tất cả đồ vật trên bàn xuống sàn nhà.
Chuyên chén được làm bằng loại sứ cao cấp, va đập với bề mặt đá hoa sạch bóng, nảy lên một cái như pháo bông, rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.
Đáng lẽ ra hắn nên quỳ xuống ôm lấy chân Ỷ Thanh Lan, cầu xin cô đừng đi mới phải.
Thế quái nào hắn lại có thể mở miệng, yêu cầu cô quỳ gối xin lỗi hắn.
Dương Đổng Triệt bây giờ mới tự cảm thấy, bản thân đúng là điên thật rồi!
Những tiếng loảng xoảng rất lớn phát ra từ phòng khách, thu hút sự chú ý của người làm.
Nhưng chỉ có Quản gia dám bước tới gần chỗ Dương Đổng Triệt, đang đứng phá phách.
Còn đám Hầu gái chỉ dám đứng ở gian bếp trộm nhìn ra.
Về sau, Dương Đổng Triệt còn điên loạn tới mức, đạp đổ cả chiếc bàn được làm bằng gỗ cao cấp, nhưng mặt bàn lại được phủ bằng một tấm kính.
Tiếng những mảnh thủy tinh vụn vỡ, đáp xuống sàn nhà nghe mới rợn người làm sao.
Quản gia đứng một bên, cũng chỉ biết chắp tay cung kính cúi đầu.
Chứ hoàn toàn không dám ngăn cản vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475769/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.