Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Cũng không thể khóc mãi được.
Chỉ một lát sau! Tiếng khóc của cô nhỏ dần, rồi chỉ còn lại là những tiếng nấc nghẹn ngào.
Kha Tịch Tuyết để Ỷ Thanh Lan ngồi thẳng người lên, rồi cũng ngồi xuống phần giường trống bên cạnh cô.
Vươn tay vén tóc mai của cô ra sau mang tai, giúp cô gạt đi nước mắt trên mặt, ân cần hỏi han.
- Em nói thật cho chị biết đi. Những tin tức gần đây về chồng em là thật phải không?
Kha Tịch Tuyết sớm đã biết những tin đồn, liên quan đến cô và Dương Đổng Triệt từ một tháng trước.
Cũng đã hỏi cô, nhưng Ỷ Thanh Lan vì không muốn người chị họ này phải lo lắng cho mình.
Cho nên, đã nói đỡ thay cho hắn.
Cũng giống như lần trước, cô nói dối trước mặt Ỷ Tuấn Tú.
Nhưng... những ấm ức kia nếu cứ đem giấu kín trong lòng.
Về lâu, về dài, Ỷ Thanh Lan làm sao mà chịu nổi chứ?
Quan hệ giữa cô và Kha Tịch Tuyết trước nay vẫn rất tốt.
Có những chuyện không thể tâm sự với ba mẹ mình hay anh trai, nhưng cô lại nói với người chị họ này.
Hiện tại, tâm trạng của Ỷ Thanh Lan vô cùng rối bời.
Cô không nghĩ được gì cả, chỉ cảm thấy nói ra một số chuyện có lẽ sẽ khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Cho nên, liền e dè gật nhẹ đầu nhỏ.
Không những thế, cô còn tâm sự thêm.
- Chính là bởi vì Đổng Triệt lấy em để chịu trách nhiệm, khi bọn em lỡ phát sinh quan hệ, cho nên hắn không muốn có con với em.
- Thậm chí... hắn còn cảnh cáo rằng nếu em cố tình mang thai, hắn sẽ cưỡng bức đến khi em sảy thai mới thôi.
Nói đến đây, Ỷ Thanh Lan lại tỏ ra sợ hãi khi nghĩ tới cảnh, Dương Đổng Triệt biết cô mang thai con của hắn.
- Chị... bây giờ em phải làm sao?
Kha Tịch Tuyết nghe cô nói thì liền trợn tròn mắt kinh ngạc, không khỏi tức giận thay cho cô.
- Cái gì? Hắn ta đã ngoại tình rồi, lại còn dám đe dọa em như vậy sao? Đúng là tên đàn ông cặn bã mà.
- Sao em không ly hôn đi? Việc gì phải chịu đựng loại người như hắn chứ?
Ỷ Thanh Lan bất lực thở dài.
- Hắn uy hiếp không cho em được quyền ly hôn.
- Hắn nói nếu em dám bỏ hắn, hắn sẽ không chỉ huỷ hoại sự nghiệp của em, mà người nhà em cũng bị liên lụy.
Nếu như chỉ cần ly hôn là xong chuyện.
Vậy thì cô đã không phải kể khổ với Kha Tịch Tuyết làm gì.
- Dương Đổng Triệt đúng thật là một tên đàn ông chẳng những tham lam, mà lại còn mặt dày, vô liêm sỉ.
- Vừa muốn lên giường với nhiều người phụ nữ khác ở bên ngoài, lại vừa muốn chiếm em làm của riêng.
Mắng cho sướng miệng thế thôi, chứ người chị họ này của Ỷ Thanh Lan, cũng không dám đối đầu với Dương Đổng Triệt.
Kha Tịch Tuyết gia đình cũng chỉ thuộc hệ đủ ăn, đủ mặc.
Chị họ cô phải đi làm ở trong bệnh viện bao nhiêu năm, mới tích được tiền mở cái phòng khám nho nhỏ này.
Kha Tịch Tuyết chưa muốn bị hắn triệt đường sống đâu.
- Tiếc rằng, chị cũng chỉ mang thân phận thấp cổ, bé họng như em.
- Chứ chị mà giàu ngang Dương Đổng Triệt xem, chị bẻ cổ hắn để xả giận cho em ngay.
Nhìn điệu bộ hùng hổ của cô chị họ, Ỷ Thanh Lan chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Thật ra... cô cũng chỉ muốn tìm người tâm sự thôi.
Chứ cô biết rất rõ, người cục súc như anh trai cô còn đấu không lại Dương Đổng Triệt.
Thì Kha Tịch Tuyết có khả năng động được vào, dù chỉ là một cọng lông của hắn sao?
Nhưng dù có như thế nào thì đứa bé trong bụng, cũng là con của cô.
Bằng mọi giá cô cũng sẽ bảo vệ con của mình.
Tuyệt đối không để Dương Đổng Triệt động tới nó.
Càng sẽ không có chuyện, cô bỏ đi sinh linh vô tội trong bụng mình.
Dù sao, cũng đã nói dối là đến thăm chị họ.
Cho nên, Ỷ Thanh Lan quyết định ở phòng khám của Kha Tịch Tuyết cả ngày, tới tận chiều tối mới về.
Bây giờ, cô tránh mặt được Dương Đổng Triệt phút nào hay phút ấy.
Cũng may là cô không bị ốm nghén.
Chỉ có mỗi cái là từ khi mang bầu, cô đâm ra lại thèm ngủ.
Thêm việc có vài chuyện vừa xảy ra, Dương Đổng Triệt vẫn nghĩ rằng cô còn giận hắn, cho nên cũng không đòi hỏi chuyện chăn gối.
Đứa bé trong bụng cô cũng vì thế mà tạm thời được an toàn.
Cô cũng đã dặn dò Kha Tịch Tuyết, là không cho ai biết chuyện cô đang mang thai, kể cả ba mẹ và anh trai cô.
Nhưng Ỷ Thanh Lan cũng biết rõ cái bụng của cô sớm muộn gì cũng sẽ to ra, cô sẽ không thể giấu diếm chuyện mình có thai được mãi.
Cũng từ ngày bụng mang dạ chửa, cô đâm ra lại sợ Dương Đổng Triệt y như lúc ban đầu, khi bọn họ mới kết hôn.
Sợ rằng khi hắn biết được chuyện, cô giấu hắn về việc mình mang thai.
Sinh linh trong bụng cô có thể sẽ không giữ được nữa.
[...]
Thời gian cứ thế trôi đi, Ỷ Thanh Lan lúc nào cũng phải sống trong nỗi thấp thỏm, sợ hãi thế mà cũng đã qua thêm một tháng.
Cô cứ nghĩ bây giờ bản thân, sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì, ngoại trừ đứa bé trong bụng nữa.
Nhưng nào ngờ một ngày nọ, Dương Gia Đông bất ngờ gọi cô cùng Dương Đổng Triệt trở về biệt thự Dương gia.
Nói rằng có chuyện rất quan trọng, liên quan đến cả cô và hắn.
Khi Ỷ Thanh Lan cùng Dương Đổng Triệt bước vào trong phòng khách.
Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, khi nhìn thấy Giang Hạ Trúc xuất hiện ở đấy.
Hơn nữa, Dương Gia Đông còn để cho cô ta ngồi ghế sofa.
Cô và hắn ngồi xuống vị trí đối diện Giang Hạ Trúc.
Dương Đổng Triệt thắc mắc lên tiếng hỏi.
- Cô đến đây làm gì?
Không phải hắn đã bồi thường trinh tiết cho cô ta rồi sao?
Nếu là chuyện liên quan đến công việc, thì không phải nên nói ở Công ty hay sao?
Mà bây giờ, hắn đã không còn là Tổng Giám đốc của Dương thị nữa rồi.
Chẳng có công việc nào của Tập đoàn nhà họ Dương, mà lại dính đến Ỷ Thanh Lan cả.
Vậy... rốt cuộc Giang Hạ Trúc làm sao lại có mặt ở đây?
Giang Hạ Trúc đặt tay lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, nhìn Dương Đổng Triệt nở một nụ cười tươi.
- Dương thiếu, em có thai rồi. Bác sĩ nói thai nhi đã được 8 tuần tuổi rồi, nó là con của anh đấy.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau