Chương trước
Chương sau
Hành động cùng lời nói của Dương Đổng Triệt làm cô giật mình.

Có lẽ do hôm nay tâm trạng của Ỷ Thanh Lan không tốt, liền nhất thời quên mất thân phận của mình.

Cô vội vàng lên tiếng trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn, cũng nói đúng những gì mà cô gặp ở Tập đoàn hôm nay, tuyệt không dám thêm bớt nửa lời.

- Hôm nay... em bị đàn chị biến thành chân sai vặt, rồi chị ấy... còn đổ trà sữa lên đầu em.

Nếu là ông chồng khác, sau khi nghe vợ mình nói ra ấm ức trong lòng, nhẹ thì dỗ dành an ủi, nặng thì tìm cách đòi lại công bằng cho vợ mình.

Nhưng đối với Dương Đổng Triệt thì lại khác.

Hắn vươn tay cầm ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm, rồi lại khẽ cử động cổ tay để thứ chất lỏng được đựng trong ly thủy tinh, sóng sánh từ bên này sang bên kia.

Sau đó, nhìn Ỷ Thanh Lan cong môi cười mỉa mai.

- Đáng đời! Cho chừa cái tật dám gần gũi với đàn ông khác đi. Thấy gì chưa? Trên đời này vốn không phải chỉ có mình tôi thấy cô đáng ghét.

Có thể hắn nói đúng.

Đều là do cô không tốt, cho nên mới đáng bị như vậy.

Nhưng tại sao trong lòng cô lại cảm thấy chua xót như thế này?

Ỷ Thanh Lan nghĩ mình cần phải rời khỏi đây gấp, cô không muốn bản thân rơi lệ trước mặt hắn.

Cô đặt đũa lên chén cơm đang ăn dở, nhìn Dương Đổng Triệt gượng nở một nụ cười, trong khi viền mắt đã mọng nước.

- Em biết em đáng ghét, nên cũng chẳng dám trách ai. Em no rồi! Em xin phép lên phòng trước.

- Anh ăn xong thì bảo Hầu gái dọn đi. Còn nếu anh không thích thì một lát em xuống dọn.

Nói dứt lời, Ỷ Thanh Lan không đợi hắn đồng ý, đã liền đẩy ghế đứng dậy, nhấc chân rời khỏi phòng ăn bước lên lầu.

Dương Đổng Triệt quay đầu nhìn theo dáng người nhỏ nhắn, trong mắt hiện lên sự phức tạp.

Cô mở cửa bước vào bên trong phòng ngủ, cũng không có bật điện mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bước tới bên giường lớn nằm xuống, những giọt nước mắt thi nhau thấm xuống chiếc gối mềm, dưới đầu của Ỷ Thanh Lan.

Sau khi dùng bữa, Dương Đổng Triệt đi lên lầu bước vào phòng làm việc, đến tận nửa đêm mới trở lại phòng ngủ.

Nhìn tấm lưng thon thả trên giường, hắn biết hôm nay tâm trạng của cô không được tốt, cho nên cũng không đòi hỏi cô phải chiều mình.

Hắn nằm xuống giường xoay lưng về phía cô, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp ngang người, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

[...]

Hôm sau là chủ nhật, cả hai người bọn họ đều không phải đi làm.

Trong lúc Dương Đổng Triệt đang ôm máy tính, ngồi ở phòng khách làm việc.

Còn Ỷ Thanh Lan vừa mới bưng lọ hoa ra ngoài bàn trong phòng khách để.

Tiếng chuông cửa lại bất ngờ vang lên, khiến cả cô và hắn đều nghi hoặc, không biết ai lại tới đây vào giờ này.

Hầu gái vội vàng chạy ra mở cửa, một cô gái trong chiếc đầm hoa dài tay khoét eo vô cùng quyến rũ, chân mang đôi guốc cao gót tiến vào trong nhà.

Rồi không thèm quan tâm tới Ỷ Thanh Lan đang đứng ở đấy, cô ta ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Dương Đổng Triệt.

Vươn hai tay câu lấy cổ hắn, không có một chút ý tứ nào mà hôn chụt vào má của hắn.

- Cậu, con về rồi này. Thời gian đi du học con nhớ cậu lắm ý!

Cô ta tên Hà Tiên, nhà cô ta với nhà bà ngoại của Dương Đổng Triệt có họ hàng xa ,nên cô ta mới gọi hắn một tiếng “cậu”.

Thực tế, thì bọn họ căn bản không có cùng huyết thống, nói trắng ra là cô ta thích hắn.

Lúc trước nhà cô ta ở gần nhà Dương Đổng Triệt, gia đình cũng thuộc dạng có điều kiện.

Bởi vì cô ta thích hắn, cho nên thấy hắn ghét Ỷ Thanh Lan thì cô ta cũng ghét cô luôn.

Dương Đổng Triệt nhìn tới biểu cảm trên mặt Ỷ Thanh Lan, thấy cô có vẻ buồn bã trước hành động của Hà Tiên, thì vội vàng gỡ tay cô ta ra.

Hà Tiên nhìn thấy sự hờ hững mà hắn dành cho mình, trong lòng vô cùng khó chịu, không còn cách nào khác liền phải thu tay về, chuyển đề tài nhắm vào Ỷ Thanh Lan.

- Con nghe nói cậu đã kết hôn với Thanh Lan rồi phải không?

Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía cô, ra vẻ hối lỗi.

- Con xin lỗi! Con sơ ý quên mất cậu có vợ rồi! Mợ Thanh Lan sẽ không trách con, vì hành động vô ý vừa rồi chứ?

Cô ta đã biết lỗi của mình, chẳng lẽ Ỷ Thanh Lan lại nhỏ nhen tới mức tính toán với cô ta hay sao?

Hơn nữa, chuyện Hà Tiên ghét cô là chuyện từ thời tấm bé rồi.

Bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành, đều hiểu chuyện cả rồi, cô nghĩ Hà Tiên cũng không còn ghét cô như ngày xưa nữa.

Ỷ Thanh Lan nhìn cô gái đang ngồi cạnh chồng mình, miễn cưỡng nở một nụ cười.

- Dù sao Tiên Tiên cũng không cố ý. Tôi không để bụng trong lòng đâu.

Cô nói như thế làm Dương Đổng Triệt ở một bên, tưởng cô không còn yêu hắn nữa, nên mới không ghen tức với cô gái khác.

Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hà Tiên thấy cô không giận thì liền nở nụ cười tươi, làm giống như Ỷ Thanh Lan cùng cô ta thân thiết lắm vậy.

- Vậy thì hay quá! Hôm nay cậu mợ cho con ăn trực một bữa ở đây nha.

Cô nhìn qua biểu cảm trên mặt Dương Đổng Triệt, nghĩ hắn sẽ không phản đối lời đề nghị của cô “cháu gái” này, cho nên vui vẻ nói.

- Dĩ nhiên là được rồi! Chắc là lâu lắm rồi Tiên Tiên cùng Đổng Triệt chưa dùng bữa cùng nhau.

Ỷ Thanh Lan nói với hắn một câu, cũng coi như là một lời xin phép.

- Anh tiếp Hà Tiên giúp em. Em vô trong chuẩn bị bữa trưa.

Sau khi cô rời đi, Hà Tiên vẫn thấy hắn ôm khư khư máy tính trong lòng, chẳng thèm để tâm tới mình, thì trong lòng càng thêm khó chịu.

Chợt, cô ta nghĩ đến một chuyện, đôi môi căng mọng hơi cong lên đầy kiêu hãnh, rồi quay ra nhỏ nhẹ nói với Dương Đổng Triệt.

- Con xin phép vào giúp mợ Lan ạ!

Nói rồi cô ta nện đôi guốc cao gót xuống bề mặt sàn nhà trơn bóng sạch đẹp, bước vào trong gian bếp rộng rãi.

Hà Tiên nhìn thấy Ỷ Thanh Lan đang thái củ quả thì bước lại gần, tì một bên cánh tay xuống kệ bếp, nghiêng đầu nhìn cô lên tiếng mỉa mai.

- Haiz, thật không ngờ cậu tôi ưu tú như vậy, mà lại phải lấy loại người giống như cô.

Câu nói của Hà Tiên khiến động tác thái đồ ăn của cô chợt khựng lại.

Bây giờ, Ỷ Thanh Lan mới biết rằng những lời mà cô ta nói, ở trước mặt Dương Đổng Triệt vừa rồi đều là giả.

Cô ta căn bản không hề thay đổi.

Cô đưa đôi mắt sâu sắc nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng hỏi.

- Ý cô là sao? Loại người như tôi là loại người thế nào?

- Thì... là loại...

Cô ta cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.

- Có mẹ đi mồi chài đại gia để nuôi ăn học ấy.

- Nếu không nhờ có ông Đông, liệu mẹ con cô có được ngày hôm nay hay không?

- Đúng là mẹ nào con nấy, chỉ biết quyến rũ đàn ông là giỏi thôi.

Nghe qua lời nói mang đầy sự cay nghiệt của Hà Tiên.

Ỷ Thanh Lan nhịn không được mà bỏ dao xuống, vung tay giáng cho cô ta một cái bạt tai.

- Tôi không cho phép cô xúc phạm mẹ tôi.

Mục đích của Hà Tiên chính là cố ý muốn chọc tức Ỷ Thanh Lan, để cô nhịn không được mà ra tay đánh cô ta.

Vừa ăn một cái tát, cô ta vội vàng đưa tay ôm má, trưng ra vẻ mặt yếu đuối với hai hàng nước mắt cá sấu.

Lớn tiếng kêu lên hòng muốn Dương Đổng Triệt nghe thấy.

- Hức, con là cháu gái của cậu Triệt. Sao mợ có thể nghĩ con muốn cướp chồng của mợ chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.