*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit by An Nhiên Bên hông Kiều Hồng Ảnh treo hai thanh Kiệt Thứ, đây là vừa đoạt được từ trong tay hai Kiệt nhân bị đá bay, tóc dài tung bay, giơ roi thúc ngựa lao về phía núi tuyết Cát Lỗ. Núi Cát Lỗ là một dãy trong núi Khất Nhĩ, đỉnh núi cao trên trăm trượng tuyết phủ quanh năm, bởi vì động thực vật ít lại không thể chăn thả nên Kiệt tộc cùng Tây Duẫn đều không du mục ở đây. Trên thực tế, nguyên nhân núi Cát Lỗ làm cho người ta kính sợ tránh xa cũng không phải do những băng tuyết trên đỉnh không đáng nhắc đến kia, mà là vì khí độc do cây khô trong núi sinh ra. Khí độc bao trùm thung lũng sơn cốc, thời gian dài lâu, không nói linh dương hoa hươu, ngay cả cây cỏ cũng không sinh trưởng được, chỉ có một ít thỏ tuyết và chuột núi nhỏ ngoan cường có thể sống. Gần đến bình minh, mặt trời chưa mọc, hàn phong thổi vào người nổi da gà, từng mảng mây đen lớn nặng trĩu áp tới, chỉ lát sau trời bắt đầu nhỏ mưa. Hạt mưa lạnh buốt càng lúc càng dày, đánh vào trên người Kiều Hồng Ảnh, tóc dài dán trên lưng ướt đẫm, túi da hươu treo bên hông bị mưa rơi trúng vang lộp độp. “Ách...” Kiều Hồng Ảnh vung dây cương chạy như điên, trong mắt tất cả đều là mưa, không thấy rõ đường, chỉ có thể lấy tay áo tiện tay lau đi. “Lạnh quá.” Kiều Hồng Ảnh rùng mình một cái, mưa bị không khí lạnh như băng làm cóng đến mức người ta cảm giác xương cốt đông cứng, hạt mưa càng lúc càng lớn, dần dần đã thành mưa to như trút nước. Tây Bắc này mấy năm nay chưa từng có một trận mưa như vậy, ngay lúc Kiệt tộc và Tây Duẫn đều đang vì thần linh hạ mưa xuống mà vui mừng hoan hô, Kiều Hồng Ảnh đã gần như tuyệt vọng. Tây Bắc đất mềm, một khi mưa to, tất sẽ có bùn chảy. Kiều Hồng Ảnh dùng sức quất roi một cái, lại lau mắt một cái, dùng tay còn lại xoa xoa đau đớn trong ngực. “Đại ca... Đại ca... Người tốt như vậy không thể chết.” Núi Cát Lỗ cách xa núi Khất Nhĩ, nhanh nhất cũng phải chạy một đêm, còn chưa tính thời gian thay ngựa trên đường, Kiều Hồng Ảnh thậm chí chỉ có một con ngựa này, nói không chừng có thể trực tiếp chạy chết trên đường. Kiều Hồng Ảnh cuống đến sắp khóc. Vết thương do roi đánh đang kết vẩy, bởi vì động tác phi ngựa quá mạnh bị ảnh hưởng, lại chảy ra một ghềnh máu nhuộm đỏ áo da báo mỏng trên người, ba ngày không ăn không uống, dạ dày bị rễ cây cứng nuốt vào cho đỡ đói nghiền đến nóng đau, trong ngực lại càng đau, đau đến giống như sắp mất đi một khoảng ánh mặt trời duy nhất đời này được chiêm ngưỡng. Móng ngựa đạp trên bùn nhão chạy về phía trước, đột nhiên trượt một cái, Kiều Hồng Ảnh thiếu chút nữa bị quăng đi ra ngoài, ngón tay gầy nhỏ siết chặt yên ngựa mới ổn định được cơ thể. “Đứng lại! Dã hài tử từ đâu tới?!” Đường núi chật hẹp bị mười Kiệt nhân vác đao quắm ngăn lại. Tay chân cổ đều đeo vòng bạc, mũi và lỗ tai cũng đều móc khuyên bạc, những tên này là Kiệt nhân phía bắc, Kiều Hồng Ảnh là Kiệt nhân phía nam, hai tộc cách xa nhìn nhau, địa thế như lửa nước, mỗi năm bởi vì tranh đoạt đồng cỏ nguồn nước mà đánh nhau dữ dội, cuối cùng hai bên đều thiệt hại thất vọng trở về về. Đám Kiệt nhân này là đang ăn mừng trời mưa, chạy ra ngoài cầm vò gốm hứng mưa trời hạn, tập tục Kiệt tộc là như thế, mưa là trời cao chúc phúc, phải lưu trữ đợi đến ngày tốt tưới xuống đồng, như vậy năm sau lúa mì và rau cải dầu đều sẽ mọc tươi tốt, bò dê cũng sẽ thêm mập. Một đám Kiệt nhân phía bắc ngăn lại một Kiệt nhân phía nam lạc đàn, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, ít nhất cũng phải bắt về trại nhục nhã đánh đập một phen. Nhìn lỗ tai lỗ mũi những tên Kiệt nhân bắc này đều đeo khuyên bạc liền biết chúng là nô lệ phục tùng chủ nhân, vòng bạc kia biểu thị kẻ này có chủ tử, là ký hiệu chủ tử công khai tuyên thị nô lệ thuộc quyền sở hữu. Nếu không phải là quý nhân gì đó, Kiều Hồng Ảnh cũng không muốn nhiều lời ở đây, hắn là một Vương tử Kiệt tộc, không muốn nói chuyện với đám nô lệ này. “Tránh ra!” Kiều Hồng Ảnh trừng đôi mắt đỏ ngầu gầm một tiếng, roi ngựa trong tay giơ lên, cây roi thật dài quấn chặt cổ một tên Kiệt nhân chặn phía trước, cắn răng kéo một cái, tên nọ mặt chợt đỏ bừng, cổ họng bị siết chặt kêu không ra tiếng, âm thanh nghẹn lại bị vung ra xa hai trượng, văng mạnh xuống đất. Mấy Kiệt nhân thẹn quá hoá giận, muốn chặn ngựa Kiều Hồng Ảnh, lại bị ánh mắt tựa công lang của Kiều Hồng Ảnh dọa cho lùi lại. (công lang: sói đực) “Kẻ nào còn dám ngăn cản ta sẽ cuốn đầu ném xuống núi!” Kiều Hồng Ảnh hung tợn mắng một tiếng, dùng sức siết dây cương, ngựa đỏ thẫm ngửa mặt lên trời hí dài, từ trong vòng vây của mười Kiệt nhân lao ra ngoài. Không nghĩ tới Kiều Hồng Ảnh chợt ngoái đầu lại liếc mắt nhìn, lệ khí trong mắt lan tràn, một nhát roi ngựa lại xoáy lên cổ một tên Kiệt nhân, không có ý định buông tay, ngựa đỏ thẫm chạy như điên về phía trước, Kiều Hồng Ảnh kéo tên Kiệt nhân kia từ dưới mặt đất lên. Kiều Hồng Ảnh lớn tiếng hỏi, ” Người Hán ở Thiên Uy doanh lên núi từ chỗ nào?” Người nọ bị kéo lê toàn thân cắt vô số vết thương, mắt cũng đau đến nỗi sưng lên, ô ô cầu xin, “Không biết! Thả ta ra!” Kiều Hồng Ảnh cười lạnh, “Không biết thì kéo chết ngươi.” Kiệt nhân kia sợ muốn chết, “Cửa phía bắc! Ta thấy bên đó có cờ người Hán!” Kiều Hồng Ảnh nới lỏng roi ngựa, ném Kiệt nhân bị kéo thương tích đầy mình kia xuống, quay đầu bỏ lại một câu, “Nói cho các ngươi biết Khả Hãn và Kiệt nhân phía nam chúng ta chính là dũng mãnh như vậy, lần sau gặp nhớ đi đường vòng.” Nói xong, một mình nghênh đón mưa lớn chạy như bay về phía bắc núi tuyết Cát Lỗ. Ngựa đỏ thẫm hí một tiếng thật dài, dần dần dừng lại trước núi. Kiều Hồng Ảnh ngưng mắt nhìn phía trước thật lâu, con mắt dường như đang run, lóe lên ánh nước. Đường duy nhất lên núi ở cửa phía bắc đã hoàn toàn sụp đổ, mưa cuốn theo đất đá trên núi liên tục không ngừng trôi xuống, hòa thành nước bùn, ngay cả khe hở cũng bị chặn lại cực kỳ chặt chẽ. “Đại ca...” Chóp mũi Kiều Hồng Ảnh đỏ lên, nhảy xuống lưng ngựa, dùng hết khí lực nhẫn nhịn đau đớn cuồn cuộn trong thân thể chạy tới, đất đá vẫn đang sụp xuống, Kiều Hồng Ảnh cứng ngắc đứng ở miệng núi, đỏ bừng hai mắt nhìn chằm chằm vào miệng núi nho nhỏ này. Kiều Hồng Ảnh vẫn chưa sợ. Vẫn chưa triệt để sợ đến mất lý trí. Ánh mắt tựa sói tra xét cỏ cây và đất đá bùn lầy, có hai cây thông mọc trên vách đá, đất đá mỗi lần bị mưa xói mòn, rễ thông nọ cũng không chịu được sức nặng của thân cây nữa, ầm ầm ngã xuống, đổ nghiêng ở miệng núi. Kiều Hồng Ảnh giống như bắt được một tia hy vọng, chạy đến bên cạnh cây thông kia, lấy tay điên cuồng đào, đào một hồi, đôi móng vuốt nhỏ kia lại thực sự đào ra một cửa vào nhỏ, Kiều Hồng Ảnh không chút do dự xuôi theo cửa này chui vào. Lần này bao vây Thiên Uy doanh, người Tây Duẫn hiển nhiên đã mưu đồ từ lâu. Con đường nhỏ trên núi Cát Lỗ là một trong những con đường liên lạc và cung cấp lương thảo của Thiên Uy doanh, Chung Ly tướng quân đa nghi, tính toán hơn mười mấy con đường vận chuyển, mỗi một lần đều đi đường khác nhau để tránh bị mai phục chặn giết, nhưng không biết lần này thế nào lại để lọt tin tức, bị người Tây Duẫn chặn trên núi. Kiều Hồng Ảnh nhìn theo con đường nhỏ bài bố binh tướng người Hán lẻ tẻ, quăng giày đã bị mài mòn rỏ nước, không ngừng đi hướng lên núi. Sắc trời hoàn toàn tối, quanh thân tối đen như mực, Kiều Hồng Ảnh có thể miễn cưỡng nhìn thấy mọi vật, không có ngựa chỉ có thể dựa vào đôi chân chạy đi, không biết chạy bao lâu, Kiều Hồng Ảnh cảm giác dạ dày mình đau nóng, đói rét khiến cho người ta choáng váng, dưới chân vấp một cái, ngã lăn về phía trước. “Ô...” Kiều Hồng Ảnh hận bản thân đáng thất vọng, dùng sức nện một cái, thế rồi lại đụng phải một vật cứng, Kiều Hồng Ảnh sững sờ, mò trong bóng tối sờ sờ, hình như là một cây trường thương. Ngay sau đó cổ Kiều Hồng Ảnh mát lạnh, một cây đao kề đến, Kiều Hồng Ảnh động tác cực nhanh, đang lúc thanh đao sắp cắt yết hầu của mình lập tức tránh ra, lăn tại chỗ một vòng, một cước đá bay đao trong tay người nọ. Người nọ hừ kêu một tiếng, thanh âm suy yếu nhưng không chút yếu nhược, “Là ai?” Kiều Hồng Ảnh nghe thấy quen tai, thanh âm này từ từ trùng khớp với mấy người trong ấn tượng. “Vệ Lạc tướng quân?” Kiều Hồng Ảnh thăm dò hỏi. Người nọ hiển nhiên cả kinh, hồi lâu mới ừ một tiếng, càng lộ ra vẻ hư nhược. Kiều Hồng Ảnh trí nhớ tốt, Chung Ly Mục gọi Vệ Lạc một tiếng, Kiều Hồng Ảnh liền nhớ kỹ, đây không phải là tướng quân giáp kim lúc trước cầm trường thương ném ta hay sao. “Đại ca... Chung Ly tướng quân bây giờ đang ở đâu?! Còn sống không?!” Kiều Hồng Ảnh nhịn xuống nghẹn ngào hỏi. Vệ Lạc thở hổn hển mấy hơi, “Hắn không bị thương, đang mang theo bộ hạ tìm cửa ra, trời tối quá, ta ở đội áp trận phía sau rơi lẻ xuống, bị chôn ở đây.” Kiều Hồng Ảnh nhẹ nhàng thở ra, khối đá lớn chặn trong ngực nới lỏng một chút, nếu không cứ như vậy thì không thở được. Tướng quân giáp kim là bằng hữu của đại ca, Kiều Hồng Ảnh cảm thấy nhất định phải cứu, mặc kệ lúc trước hắn làm gì với mình, đó đều là bởi vì mình vẫn chưa quen tướng quân đại ca. Vệ Lạc suy yếu nâng tay bắt lấy tay Kiều Hồng Ảnh, “Giúp ta... cánh tay trái... ở dưới tảng đá...” “Được, ngươi đợi chút.” Kiều Hồng Ảnh vội vàng đáp ứng, quỳ trên đất bùn lấy tay phủ kín bùn lục lọi trên người Vệ Lạc, phát hiện toàn bộ nửa người dưới của hắn đều chôn trong đất đá, căn bản không nhúc nhích được. Kiều Hồng Ảnh một bên nhanh chóng lấy tay đào đất đá đang chôn cánh tay trái Vệ Lạc, một bên vội vã hỏi, “Chung Ly tướng quân bây giờ đang ở đâu? Ta quen thuộc nơi đây, ta có thể đưa bọn ngươi đi ra ngoài, đại ca tuyệt đối không được vào nơi có khí độc.” Vệ Lạc nhẹ nhàng hít một hơi thấp giọng nói, “Chung Ly tướng quân mang theo lính dẫn đường, có lẽ sẽ không lọt vào nơi chướng khí.” “Ha...” Kiều Hồng Ảnh khẽ thở ra thật sâu, chăm chú đào đất đá khỏi tay Vệ Lạc. Đất đá đào hết, tay trái Vệ Lạc trượt xuống bị một cọc gỗ xuyên thủng, găm trên mặt đất. Kiều Hồng Ảnh đưa một cành cây nhét vào trong miệng Vệ Lạc, “Cắn.” Nói xong, đỡ lấy tay trái Vệ Lạc, đột ngột rút một cái, kéo tay Vệ Lạc đang không chút huyết sắc nào ra khỏi cọc gỗ. Vệ Lạc đau đớn kêu một tiếng, trên mu bàn tay lưu lại lỗ máu, máu tươi ào ào tràn ra. Kiều Hồng Ảnh xé một mảnh da báo trên áo mình, quấn chặt cổ tay Vệ Lạc, bịt miệng vết thương thật chặt. Trong bóng tối Vệ Lạc nghe thấy tiếng chuông vang đinh đang trên thân người kia, cảm giác được mảnh da báo trên tay mình, đột nhiên hỏi, “Ngươi không phải người Hán?” Kiều Hồng Ảnh biết tướng quân này hiện giờ cực kỳ suy yếu, không có uy hiếp đối với mình, liền thẳng thắn. “Ta là Kiệt nhân. Nhưng ta là tới cứu các ngươi, ngươi tốt nhất đừng không biết suy xét.” Vệ Lạc trầm mặc một hồi, hỏi, “Chính là tù binh Chung Ly tướng quân cõng từ trong lao ra kia?” Kiều Hồng Ảnh bị nhắc mới nhớ tới đêm hôm đó, tướng quân đại ca hắn yêu nhất cõng hắn ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng kia, gương mặt đỏ hồng. Vệ Lạc suy yếu cười cười, “Ngươi thích Chung Ly tướng quân? Vậy mà có thể một đường đuổi theo tới đây, cửa phía bắc hẳn là đã sớm bị phong bế rồi.” Kiều Hồng Ảnh sửng sốt một chút, giống như xấu hổ tâm sự bị chọc thủng, thì thào nói nhỏ, “Ta chính là tự mình thích, không ảnh hưởng gì đến các ngươi...” Kiều Hồng Ảnh dốc sức đem Vệ Lạc nửa lưng nửa vịn lôi đến một chỗ cao, thu xếp ổn, quay người muốn đi tìm Chung Ly Mục. Vệ Lạc gọi Kiều Hồng Ảnh lại, ném mấy hộp diêm trong ngực qua, “Sẽ dùng tới cái này, có lẽ không bị ẩm, có thể châm lửa.” Kiều Hồng Ảnh lấy từ trong hộp ra một que, số còn dư lại ném trả cho Vệ Lạc, nhướn lông mày đẹp mắt của mình, vỗ vỗ Kiệt Thứ đeo trên lưng, “Không dùng quen đồ lạ của các ngươi... Ta có đao là được rồi.” Vệ Lạc trong màn đêm tối đen như mực nhìn bộ dáng Kiều Hồng Ảnh bừng bừng sức sống rời đi, nhịn không được giật nhẹ khóe miệng. “Chung Ly tướng quân thật sự là phúc khí tốt, có tiểu mỹ nhân như vậy thương yêu lo lắng.” Hết chương 8.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]