Bám dính
Edit by An Nhiên
Chung Ly Mục mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ trong tay mình, xoa nhẹ, hơi dùng sức vặn một cái, cộc một tiếng, cổ chân bị trật trở về như bình thường.
Đợi đến khi Chung Ly Mục cầm giày vải nhỏ đeo lại như cũ cho Kiều Hồng Ảnh, ngẩng đầu nhìn Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh đã chôn sâu đầu vào hai cánh tay, gò má lỗ tai đều đỏ bừng, mắc cỡ đến sắp bốc khói.
Ngoài mẫu thân ra chưa từng có ai sờ chân ta, không không không, nhìn cũng chưa từng có!
Kiều Hồng Ảnh nhăn nhó há miệng không biết nói gì, đầy mặt ai oán nhìn Chung Ly Mục.
“Ngươi... Ngươi... $%& $#%*&*&*#!”
Kiều Hồng Ảnh sốt ruột muốn mắng người, những từ Hán mắng người quá phức tạp lại không biết nói, bắt đầu huyên thuyên liến thoắng nói Kiệt ngữ, bị Chung Ly Mục đưa tay nắm cằm.
Chung Ly Mục cúi người ngồi xổm dựa vào thân cây thông trước mặt Kiều Hồng Ảnh, cúi đầu đưa tai tới, nhẹ giọng nói, “Ngươi nói tiếng Hán, chậm một chút là sẽ nói được.”
Kiều Hồng Ảnh vừa thẹn vừa vội, tiếng Hán nói ra được lại càng lộn xộn lung tung, rốt cuộc cuối cùng an tĩnh lại, giống như cún con làm sai cúi thấp đầu, ôm chân không nói.
Tại sao... tại sao lại biến thành như vậy chứ.
Kiều Hồng Ảnh cúi thấp đầu, triệt để từ bỏ nói chuyện, vừa nói liền loạn, cam chịu dựa vào gốc cây.
Ánh mắt Chung Ly Mục dịu lại, duỗi bàn tay to phủ kín vết chai xoa xoa tóc Kiều Hồng Ảnh, thanh âm dù lạnh nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-con-say-dot-den-nhin-nguoi/34649/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.