Đang là giữa trưa, các tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại mọc lên san sát nhau, giống như vô số những con người khổng lồ, phía đối diện là một hàng những cây cầu vượt móc nối nhau.
Rõ ràng mới rời đi chưa tới một tháng, nhưng lại có một loại cảm giác hoảng nhược cách thế*.
*Hoảng nhược cách thế: cảm giác như xa cách cả thế hệ.
Phàm Nhất Hàng và Phàm Tằng Minh cùng nhau đi thang máy lên tầng ba mươi hai của Tân Thế Kỷ Đại Hạ. Sau khi đối chiếu lịch hẹn trước ở quầy tiếp tân, hai người gõ cửa phòng tư vấn, rồi đi vào trong.
"Vậy con ở đây nói chuyện với bác sĩ nhé, ông đến công ty đợi con. Bên đó có cuộc họp, dù sao ông cũng tới đây rồi, nên đi tham gia chút. " Phàm Tằng Minh nói.
"Vâng. " Phàm Nhất Hàng đáp một tiếng, chào một tiếng với bác sĩ tiếp đón: "Chào bác. "
Phàm Tằng Minh rất nhanh đã rời đi. Đây là bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất toàn tỉnh, ông tin tưởng vị bác sĩ này, đồng thời cũng tin chính cháu trai của mình.
Ánh sáng ấm áp màu vàng cam được bày trí trong phòng tư vấn rực sáng, kết hợp với mùi hương dịu nhẹ của cỏ huân, làm người ta khi bước vào trong phòng liền có càm giác dễ chịu.
Vị bác sĩ tâm lý giỏi nhất toàn tỉnh này mới bốn mươi hai tuổi, tên là Phó Bội, vẫn chưa lấy vợ, là người hay nói chuyện với Phàm Nhất Hàng. Trên thực tế, với mỗi một bệnh nhân ông đều rất hay trò chuyện với họ, nhưng tình trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-cau-cung-co-chut-dep-trai/1068802/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.