La Vy Vy vẫn luôn cảm thấy Phàm Nhất Hàng và Phàm Tằng Minh một chút cũng không giống, mãi cho tới khi Phàm Tằng Minh nói ra câu "ông đưa con về nhà" kia.
Rõ ràng là mặt mũi đều không giống hai ông cháu cho lắm, nhưng khi nói ra câu này, thái độ gần như là y hệt nhau, là ông cháu ruột chắc rồi, La Vy Vy nghĩ.
"Con đưa cô ấy về là được rồi. " Phàm Nhất Hàng khom lưng cầm lấy áo khoác ở trên ghế salon.
Phàm Tằng Minh ngăn cậu lại: "Con cứ ở đây đi, ông đưa con bé về là được rồi. "
Phàm Nhất Hàng vẫn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng La Vy Vy đã tự mình nhảy chân sáo đi ra cửa rồi, một chút cũng không có ý để cậu đưa về.
Cậu nhìn bóng lưng cô, sau đó thu lại tầm mắt, có chút cười tự giễu.
"Ông đi một lát rồi về, con nghỉ ngơi sớm đi. " Để lại một câu như vậy, Phàm Tằng Minh liền cầm lấy chiếc ô và cây gậy đang dựa ở bên cửa, lại thay giày lần nữa, đưa La Vy Vy đi ra khỏi cửa.
Phàm Nhất Hàng cảm thấy toàn bộ quá trình mình đều giống như một người ngoài, La Vy Vy mới là cháu gái ruột của ông nội.
Nhưng loại cảm giác này lại không khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu sờ cây kẹo Chân Tri trong túi áo, mắt lại rủ xuống.
……
Bên ngoài cơn mưa dần nhỏ đi, cơn mưa rào như trút nước biến thành những hạt mưa lách tách nhỏ giọt. La Vy Vy lười cầm ô, cô chính là loại người lười biếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-cau-cung-co-chut-dep-trai/1068798/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.