Mưa dần nhỏ hạt. La Vy Vy nói đơn giản ngọn nguồn sự việc một chút, cơn tức giận của Phàm Tằng Minh cuối cùng cũng tiêu tan rồi, đồng thời ông cũng chú ý tới điểm không đúng ở cháu trai. "Hàng Hàng, con... " Phàm Nhất Hàng hờ hững nhìn Phàm Tằng Minh, tinh thần dường như đã bình tĩnh trở lại rồi, chỉ là cũng không quá tự nguyện nói chuyện. Ánh mắt cậu rơi lên cơ thể ướt nhẹp của La Vy Vy, lặng lẽ đi tới cầm lấy chiếc ô bị ném ra lúc trước, đưa tay cầm thay cô. "Cậu ấy hình như bị ướt đến ngốc rồi..." Đợi Phàm Nhất Hàng đi lấy ô, La Vy Vy nhỏ tiếng nói với Phàm Tằng Minh. Biểu cảm trên gương mặt Phàm Tằng Minh rất phức tạp. Cháu trai tuyệt đối không phải là bị ướt đến ngốc, nguyên nhân là gì ông rất rõ, nhưng ông vẫn luôn không tự nguyên thừa nhận. Cân nhắc một chút, Phàm Tằng Minh nói với La Vy Vy: "Vy Vy, hai người bọn con về nhà thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm đấy, bên này có ông rồi. Còn nữa...phiền con chăm sóc Hàng Hàng một chút. " "Cháu không sao. " Phàm Nhất Hàng nói, nhìn dảng vẻ xem ra là cậu đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường rồi. Nhưng Phàm Tằng Minh lại rất kiên trì, ông đổi cách nói khác: "Con không sao, vậy Vy Vy thì sao? Con lại để con gái cứ như vậy mà ở chỗ này? " La Vy Vy cảm nhận được Phàm Tằng Minh đang lo lắng cho Phàm Nhất Hàng, thậm chí cô cũng rất lo lắng cho tình trạng của Phàm Nhất Hàng. Cô luôn cảm thấy không phải đơn giản là ướt đến bị ngốc như thế, không thì sao cô gọi cứu mạng cả nửa ngày rồi mà cậu ấy lại không phản ứng lại? Cho dù là phát sốt nặng đi chăng nữa còn không phải dáng vẻ như thế này. Cô phối hợp với Phàm Tằng Minh: "Con mà cứ như vậy về nhà thì bà Nguyễn Ngọc Quyên...à không, mẹ con sẽ đánh chết con đấy! " Phàm Nhất Hàng rủ mắt nhìn La Vy Vy. Cô bé xem ra vẫn rất hoạt bát, nhưng môi đã thâm lại rồi, giống như là bị đông cứng vậy, còn cả người cô nữa, sắp vắt ra nước đến nơi rồi. Đầu mày của cậu không tự chủ được mà nhíu lại, cậu quay đầu nhìn về phía tên lưu manh. "Cậu cầm lấy. " Phàm Nhất Hàng nói, cầm chiếc ô chuyển vào trong tay La Vy Vy. Cậu ngồi xổm xuống, cởi dây giày ra, đem tay chân của tên lưu manh trói lại hết, đợi làm xong hết những việc này, cậu mới đứng dậy, cầm chiếc ô thay La Vy Vy. "Vậy bọn con đi đây. " Phàm Tằng Minh vừa nói "đi đi, đi đi" vừa gọi điện báo cảnh sát: "Xin chào, ở đây là...." La Vy Vy cùng Phàm Nhất Hàng rời khỏi sân tập Tiểu Khu, khi đi đến cổng, cô cảm thấy có chút không yên tâm nên liền quay đầu lại. Ông nội Phàm nhìn thấy, hướng về phía cô rồi phất phất tay, ý là bảo cô đi nhanh lên. "Đi thôi. " Phàm Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn cô. Cậu đang nghĩ có nên cởi áo khoác ngoài cho cô hay không, nhưng nghĩ tới áo khoác của mình cũng đã ướt lắm rồi, vậy nên cậu dừng động tác lại, kéo La Vy Vy nhanh chóng rời đi. Đi chưa được bao xa, Phàm Nhất Hàng đã dừng lại, lại chuyển chiếc ô cho La Vy Vy lần nữa. La Vy Vy nghĩ cậu đang lo lắng cho ông nội Phàm nên muốn quay lại xem sao, kết quả Phàm Nhất Hàng lại ngồi xổm xuống trước mặt mình. "Lên đi. " Chỉ đơn giản là hai chữ nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp, giống như là được ăn kẹo bông vừa mềm vừa ngọt vậy. Cô không chút ngại ngùng, một tay cầm ô, một tay làm động tác lưu loát leo lên lưng cậu. Dựa vào tốc độ đi hiện giờ của cô, đợi đến khi bọn họ về đến nhà họ Phàm rồi, chắc là cả hai thật sự cảm đến sốt cao luôn mất. Tiếng sấm đã dừng lại rồi, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách. La Vy Vy nằm trên lưng Phàm Nhất Hàng, cô chỉ cảm thấy thế giới này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có chút không thể tin nổi. Trước đây, đối với kiểu câu nói gì mà "đẹp nhất không phải ngày mưa, mà là cùng anh trú dưới mái hiên", cô toàn giễu cợt trên chóp mũi, cảm thấy quái đản, trú mưa thì có gì mà đẹp chứ? Không bằng nhanh chóng đi về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi thoải mái nằm trên giường. Nhưng bây giờ... "Phàm Nhất Hàng. " La Vy Vy mở miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng khi Phàm Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn cô, cô đột nhiên lại không biết nên nói gì, toàn bộ cảm xúc đều mắc lại ở cổ họng rồi. Phàm Nhất Hàng liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Sao vậy? " "....Không có gì. " Cô chính là muốn nói, bây gio cô đã không ghét cậu nữa rồi! Cho dù là vừa nãy cô đã gọi cả nửa ngày mà cậu không phản ứng lại, khiến cô nghĩ lần này nhất định là chết chắc rồi. Nhưng trong tiềm thức cô luôn cảm thấy Phàm Nhất Hàng chắc chắn không phải cố ý không phản ứng lại, biểu cảm của ông nội Phàm lúc đó đã nói rõ tất cả. La Vy Vy nhìn một bên mặt của Phàm Nhất Hàng, gan to thái tuế đầu thượng động thổ*...à không, gan to vò đầu Phàm Nhất Hàng, giống y hệ chó con đi đào ruộng nhà hàng xóm. Cô hồn nhiên cười, kiến nghị: "Phàm Nhất Hàng, thật ra cậu cười lên trông đẹp trai hơn. " *Thái tuế đầu thượng động thổ: xúc phạm người có quyền thế lớn, động thổ làm nhà xúc phạm sao thái tuế. Bước chân Phàm Nhất Hàng dừng lại, sau giây phút đó cậu làm như không nghe thấy gì, tiếp tục cõng cô đi về phía trước. Khi hai người gần tới nhà họ Phàm, tiếng còi báo động ở phía tây như xé tan màn đêm, khiến cho các nhà dân cư ở xung quanh vốn dĩ đang chìm vào trong yên tĩnh đều sáng đèn hết cả lên, bọn họ thò đầu ra ngòai cửa sổ muốn ngóng tình hình ra sao. La Vy Vy cảm thấy Phàm Nhất Hàng đã thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ vỗ vai cậu: "Yên tâm đi, tên kia tay chân đều bị dây giày cậu trói lại cả rồi, ông nội Phàm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. " Phàm Nhất Hàng "ừ" một tiếng, cúi người đặt cô xuống. Cổng sân đều không đóng hẳn, chắc là ông nội Phàm phát hiện Phàm Nhất Hàng không có ở nhà nên đã vội vàng đi ra ngoài tìm người. Tiến vào phòng khách, Phàm Nhất Hàng bật điều hòa lên, chỉnh cho nhiệt độ ấm lại. La Vy Vy kéo cánh cửa màu đen ra, thấy Phàm Nhất Hàng quay lại, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một chút túng quẫn. Đây là cô nam quả nữ ở chung một căn phòng... Cô lúng túng đứng dậy, trong đầu lại vang lên những lời dâm tục mà đám người Tống Ninh Viễn đã nói, còn có chuyện sắc tình của người trưởng thành nữa. Hai má cô nóng đến nỗi nước mưa ở trên mặt cũng sắp bốc hơi hết luôn rồi. Hay là...cô lặng lẽ chuồn về nhà, lặng lẽ đi mở bồn nước nóng, kì cọ người một chút, rồi thay bộ quần áo mới là xong rồi. Sau khi nghĩ ra chủ ý này, cô ngẩng mặt lên. "Bộp... " Một chiếc khăn lông lớn được ném thẳng vào mặt cô, trùm lên trên đầu cô. "Tầng một có phòng tắm, đi vào tắm một chút đi. Đây là đồng phục tôi chưa mặc bao giờ, cậu khoác tạm trước đã. " Áo khoác đồng phục được nhét thẳng vào trong tay cô, lạnh đến nỗi một chút hơi ấm cũng không có. Khí nóng trên mặt cô ta tiêu tan hết, cứng ngắc kéo khăn lông ở trên đầu xuống, phẫn nộ nhìn Phàm Nhất Hàng: "Ừ! " Đầu gỗ! Cô vừa định đi vào phòng tắm mà cậu chỉ, nghĩ tới Phàm Nhất Hàng, cô lại hỏi: "Vậy cậu thì sao? " "Tôi đi xem ông nội tôi. " La Vy Vy ngẩn người, nghĩ cũng không kịp nghĩ liền kéo tay cậu: "Cậu đừng đi! " Phàm Nhất Hàng di chuyển tầm mắt, ánh mắt cậu rơi xuống chỗ tay mà cô kéo. La Vy Vy nhớ ra cậu không thích người khác chạm vào mình, liền vội vàng thu tay lại. "Ông nội Phàm để hai chúng ta quay về tắm rửa, bây giờ cậu cứ thế đi tìm ông ấy, ông ấy sẽ giận đấy. " Cô vẫn không quên Phàm Tằng Minh đã âm thầm đánh mắt với cô, để cô chăm sóc tốt cho Phàm Nhất Hàng có chút không đúng này. Phàm Nhất Hàng nhìn vào mắt cô, bặm môi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: "Biết rồi. " "Biết rồi là ý gì hả? Cậu muốn cùng tôi tắm sao? "Câu hỏi nói ra khỏi miệng rồi, gương mặt nhỏ của La Vy Vy liền đỏ lên: "Tôi không phải cố ý này đâu, cậu đừng hiểu lầm đấy! " Phàm Nhất Hàng lại nói một câu "biết rồi" nữa. Có lẽ là cảm thấy nói quá đơn giản rồi, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Tôi lên trên tầng tắm. " La Vy Vy thở phào một hơi: "Tôi tắm nhanh lắm, năm phút là xong rồi, nếu cậu tắm nhanh hơn tôi thì xuống dưới đợi tôi, tôi cũng rất lo cho ông nội Phàm. " "Ừ. " Phàm Nhất Hàng không có biểu cảm gì gật đầu: "Cậu đi đi. " La Vy Vy biết Phàm Nhất Hàng không phải kiểu người hay nói không giữ lời như Tần Lạc Viễn, có một tiếng "ừ" này của cậu, cô liền an tâm đi tắm rồi. Hết chương 81
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]