Hiện tại cuối cùng là hiểu rõ hai người này một thân trọng thương vì sao màđến. Hàn Dũ gió chiều nào che chiều ấy, bởi vì bụng của Đoàn Tình, lập tức đồng tình theo phe Đoàn Tình cho nên ra sức mát xa cho Đoàn Tình thực ôn nhu, người ngoài nhìn vào còn tưởng cha hài tử trong bụng Đoàn nhị thiếu là y. Tần Thiệu hướng trên tường hung hăng đánh mấy quyền, ngực phát hỏa, giật giật tóc, lấy ra điếu thuốc, vừa định châm lửa, liền nghe thấy di động vang lên. Tần Thiệu đành phải bỏ điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi đến, gương mặt trở nên ôn hòa. Không thể phủ nhận, dù trong hoàn cảnh nào, hai chữ Đoàn Huyên luôn là thuốc an thần của hắn.
Tần Thiệu cầm điện thoại:”Ngữ Đường.” Khụ, cổ họng đau như bị xé rách, đành phải che loa rồi ho khan, bên kia Đoàn Huyên bắt đầu nghi ngờ:”Làm sao thế? Cổ họng cậu bị gì sao?” Tần Thiệu ho khan vài tiếng sau đã tốt hơn:”Không có. Cậu gọi có việc gì không?” Đoàn Huyên nở nụ cười, ngữ khí nhất quán bình tĩnh:”Cậu còn nói sao, cậu bảo sẽ mang tài liệu của giáo sư đến cho mình, kết quả này 9 giờ rồi vẫn chưa thấy bóng dáng.”
Tần Thiệu sực nhớ ra chuyện tài liệu. Tần thiếu gia nhắm chặt mắt, lúc đánh nhau lỡ làm rơi xấp tài liệu trên mặt đất! Con mẹ nó! Lúc sau tên hỗn đản kia đau bụng làm hắn quên luôn! Fuk! Tần Thiệu gõ mạnh vào đầu, lại động trúng vết thương, Tần Thiệu hít vào một hơi, tên kia ra tay thật con mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bung-ten-khon-kiep-nay-co-con-cua-han/186031/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.