Chương trước
Chương sau
Ngày hôm nay phi thường bận rộn, nhà của Đoàn Tình tràn ngập người, Tiểu Kiều lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy cho nên bé rất cao hưng chạy từ đầu này đến đầu kia, nhào vào trong lòng mọi người, xem ra hai cái chân ngắn ngắn bụ bẫm không đủ dùng rồi.
Diêu Chinh Vũ đến sớm nhất, cơ hồ là ăn xong điểm tâm liền chạy đến, đã một năm không gặp Tần Thiệu a, giờ phút này thấy bọn họ như người một nhà liên tục thở dài, một năm không thấy, người què chân người què chân, băng bó đủ kiểu, chỉ có tiểu bảo bối là vui vẻ, Triển Khiếu ôm Tiểu Kiều:”Kêu cha nuôi đi.” Tiểu Kiều kêu Hàn Dũ cũng thành thói quen cho nên cũng nhanh nhẹn đáp:”Cha nuôi!” Triển Khiếu nghe xong muốn hôn mê:”Thật tốt, so với hai có lương tâm hơn, bỏ đi không thèm nói lời nào……”
Triệu Bằng Huyên cười cười:”Được rồi, đừng nháo, đến cho ôm một cái. Kêu cha nuôi đi.” Y cũng muốn làm cha nuôi của bé. Tiểu Kiều rất hào phóng ngồi kế bên kêu, Trần Vũ cũng kêu một tiếng biến thành cha nuôi, cả phòng trong tích tắc chỉ toàn cha nuôi mặt, Hàn Dũ đen mặt!
Đoàn Tĩnh Viễn cùng Đoàn phu nhân Trần quản gia một lúc sau mới đến. Thời điểm bọn họ đi vào tiểu khu đụng mặt phải Tần Gia Lạc cùng Tần phu nhân, năm người cùng nhau bước vào phòng. Không khí trong phòng lúc này đang náo nhiệt bỗng nhiên khựng lại, Tần Gia Lạc trong lòng thở dài, kỳ thật gã biết sẽ xảy ra chuyện này, cho nên cố ý tới trễ.
Tần Gia Lạc theo bản năng nhìn thoáng qua Đoàn Tĩnh Viễn, Đoàn Tĩnh Viễn sắc mặt cũng không tốt mấy, còn Đoàn Tình bởi vì chân bị thương, cho nên ngồi không có đứng lên, thấy ông đến cũng không chào hỏi, chỉ nhìn ông một cái liền quay đầu sang nơi khác, Đoàn Tĩnh Viễn cổ họng nuốt nước bọt, cổ họng đau buốt, Tần Thiệu đứng ở cửa lên tiếng:”Đoàn bá phụ, Đoàn bá mẫu, Trần Bá mọi người đến đây ngồi đi” Vô cùng khách khí. Đoàn Tĩnh Viễn ừ một tiếng, cùng Đoàn phu nhân tiến vào.
Tần phu nhân theo ở phía sau, thấy con trai của bà, khóe miệng động vài cái:”Cánh tay có đau hay không?” Tần Thiệu đỡ:”Mẹ, con không sao.” Tần phu nhân rốt cuộc nói không nên lời, bà cảm thấy giờ phút này đây làm mẹ vô cùng thất bại. Tần Thiệu cười cười:”Mẹ, vào nhà ngồi đi. Diệp Hoa đâu?” Tần phu nhân thân thể có chút cứng ngắc, Tần Gia Lạc tại một bên nói thay:”Nguyên đán nghỉ, cho nên nó cùng Ngữ Đường đi ra ngoài chơi, trở về sẽ mang quà cho Tiểu Kiều” Tần Thiệu cười cười cũng không nghĩ nhiều mời mọi người vào nhà.
Tất cả mọi người cũng vào đủ, phòng khách này có chút nhỏ. Ghế sôpha để năm trưởng bối ngồi, Diêu Chinh Vũ đợi mọi người ngồi xuống, muốn rời khỏi, bị Tần Thiệu cản lại, thật vất vả mới có thể đoàn tụ như thế này, Tiểu Kiều cũng không cho bọn họ đi, ghé vào đùi Triển Khiếu nhìn xem này cái kia, không biết. Không biết ai cả.
.Triển Khiếu nhìn trưởng bối hai nhà khụ thanh:”Tiểu Kiều, qua bên kia sô pha ngồi đi?” Triển Khiếu không biết Tiểu Kiều rốt cuộc nên gọi bọn họ cái gì, có chút xấu hổ. Tiểu Kiều nhìn nhìn sô pha có năm cặp mắt dòm mình nên lắc lắc đầu, không đi. Mấy người kia có chút dọa người, nhìn chằm chằm vào bé làm gì?
Triển Khiếu xấu hổ nở nụ cười:”Cái kia, đợi lát nữa con sẽ quen thôi.” Hàn Dũ cũng cười:”Đúng vậy…… Mọi người uống trà trước đi….”
Không khí lúc này rất xấu hổ, vô cùng, vô cùng gượng gạo!
Tần phu nhân nhìn Đoàn phu nhân, Đoàn phu nhân nhìn Đoàn Tĩnh Viễn, Đoàn Tĩnh Viễn nhìn Đoàn Tình, Đoàn Tình cúi đầu tay sờ sờ tách trà, giằng co nhau không đến một phút đồng hồ, Đoàn Tĩnh Viễn nhịn không được đi mở lời:”Cho ta nhìn xem chân một chút? Đau không?”
Đoàn Tình không đáp, Đoàn Tĩnh Viễn muốn chạm vào nhưng Đoàn Tình nhanh chóng đem chân rụt vào, Hàn Dũ tại một bên ho khan giải vây:”Không có việc gì, chỉ trật chân nhẹ mà thôi.” Đoàn Tĩnh Viễn ừ một tiếng, Đoàn Tình tưởng rằng ông đã buông tha cho cậu, lại không nghĩ đến Đoàn Tĩnh Viễn ngồi xuống dưới cầm lấy chân cậu, cởi dép lê sau xắn ống quần lên nhìn nhìn, ông kỳ thật không hiểu biết mấy về y học, cho nêb nhìn thấy trên chân không có vết máu mới yên lòng, đem quần buông xuống mà dặm dò:”Lần sau cẩn thận một chút.” Đoàn Tình vẫn không trả lời, Đoàn Tĩnh Viễn bán ngồi trên mặt đất không biết đứng lên như thế nào.
Tần Gia Lạc đứng ở một bên cười:”Mấy ngày nay không cần lên lớp, đợi nghỉ ngơi tốt lại đi cũng không muộn.” Đoàn Tình ngược lại là cùng gã ừ một tiếng, gạt Đoàn Tình Viễn sang một bên. Triệu Bằng Huyên nhìn thấy cái dạng này cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, Đoàn Tĩnh Viễn ngồi xổm trước Đoàn Tình tức đang ngồi xổm trước bọn họ a. Tần Thiệu khẽ thở dài một cái:”Đoàn bá phụ, đến bên này uống trà đi. Ba, ba cũng ngồi đi.” Đoàn Tĩnh Viễn đứng lên.
Tần Gia Lạc bắt đầu châm trà, tư thế rất điệu nghệ, nghệ thuật uống trà gã đã làm rất thành thục, trước đưa cho Đoàn Tĩnh Viễn, tiếp là Trần quản gia, Đoàn phu nhân, Tần phu nhân. Cuối cùng lấy tách nhỏ nhất, cười vời Tiểu Kiều:”Để ta rót cho con một tách? Lại đây uống?”
Tiểu Kiều do dự một hồi dần dần bước lại. Tần Gia Lạc đem bé ôm trên đùi, giúp bé thổi thổi:”Ân, có thể uống, không nóng.” Tiểu Kiều uống một ngụm không dứt, nuốt luôn cả xác trà, bé và cha đều thích uống trà, chỉ là cha nuôi Hàn Dũ không cho uống, hhôm nay rốt cục cũng có thể uống, oa! Tần Gia Lạc nhìn nhìn bé, Đoàn Tĩnh Viễn đối diện cười cười nói:”Tiểu Kiều, con tên là Tiểu Kiều phải không? Gia gia cho con món đồ chơi này, có thích hay không?” Tiểu Kiều ánh mắt đã sớm nhìn đến chiếc hộp to to trước mặt Đoàn Tĩnh Viễn, cách gói rất quen! Đoàn Tĩnh Viễn mở chiếc hộp ra, đem trọn vẹn Transformers đặt trên bàn, Tiểu Kiều quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, Tần Gia Lạc cười cười đưa Tiểu Kiều cho ông, Đoàn Tĩnh Viễn nhìn bé không nói gì, Tiểu Kiều nghịch ngợm, ông đang có chút khẩn trương, nhất thời không biết ôm con nít ra sao, cũng may Tiểu Kiều cảm thấy hứng thú với món quà, tự mình cầm chơi, không cần ông chơi chung.
Sau một hồi Tiểu Kiều xem như quen mặt, vì bọn họ mang món đồ chơi quen thuộc, Đoàn Tĩnh Viễn dạy bé kêu gia gia, bé cũng bập bẹ tập hô, Đoàn Tình ngồi một bên rốt cục nhịn không được bĩu môi: Gia hoả không tiền đồ. Tần Thiệu ngồi phía sau nắm lấy bả vai cậu, nhìn một phòng đầy người cười cười:”Hôm nay cám ơn mọi người đến tham dự sinh nhật 1 tuổi của Tiểu Kiều, chị Hồng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi chọn đồ vật đoán tương lai đi.”
Chọn đồ vật đoán tương lai chính là phong tục phải làm khi được 1 tuổi. Mỗi người đều mang theo lễ vật sau đó thả xuống cho bé chọn, đó có thể là tương lai sau này.
Chị Hồng đem Tiểu Kiều cùng đồ vật đặt ở tấm thảm màu đỏ. Tiểu Kiều hôm nay được dì Hồng mặc cho y phục y như màu thảm, vì thế Tiểu Kiều ngồi ở trên giường, mọi người đều vây quanh xem đến cao hứng, miệng cười không dứt
Mọi người thấy bé cũng cao hứng, Diêu Chinh Vũ cười:”Vọn tớ không biết con cậu thích gì nên chuẩn bị rất nhiều” Tần Thiệu cười:”Đúng, chuẩn bị có hơi nhiều.”
Chọn đồ vật đoán tương lai cần có trưởng bối. Đoàn Tĩnh Viễn đem thư hương dòng dõi Đoàn gia mang đến. kinh thư, giấy bút, nghiêm mực, quan trọng nhất chính là con dấu của Đoàn thị, Đoàn phu nhân nhìn ông đem con dấu đến có chút sửng sốt, không nói chuyện. Đoàn Tình một bên cũng nhìn ông, Đoàn Tĩnh Viễn không biết khi nào đến bên cạnh nói với cậu:”Nghiên mực này nằm trong phòng con.”
Đoàn Tình động khóe miệng không nói chuyện, Đoàn Tĩnh Viễn tiếp tục nói:”Lúc nhỏ con một mực đòi cái này.” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn cậu một mực không đáp lại nên không nói nữa, đến phiên Tần gia, Tần Gia Lạc đặt xuống bàn tính cùng với đại ấn Tần gia.
Hai người đều đem đồ vật quan trọng trong gia tộc đến đây.
Tiểu Kiều ngồi dưới đất nhìn bọn họ đặt từng cái một xuống, có chút tò mò nhưng vẫn tương đối biết lễ phép, phải đợi mọi người làm xong. Bé không cảm thấy hứng thú với mấy món đồ, bên trong con dấu cũng màu hồng sao. Tiểu hài tử trời sinh đối với màu hồng có chút mẫn cảm.
Vài người còn lại thì mang đến mấy món đồ để đùa, nhưng Tiểu Kiều thích. Hàn Dũ bỏ xuống một thanh đao, vệt sáng lóng lánh, nhìn rất soái khí. Tiểu Hồngđặt mấy món tang sức, cùng điểm tâm. Diêu Chinh Vũ đặt xe, cùng mấy món đồ chơi.
Đợi mọi người làm xong, Tần Thiệu lấy ra một chồng tiền đặt xuống, mọi người liền thấy Tiểu Kiều mắt sáng rực lên, Đoàn Tình ho khan, Tần Thiệu nhanh chóng đem tiền đặt qua một bên, con trai, con không nên tham tài a! Đoàn Tình không đặt cái gì, tuyên bố bắt đầu:”Tiểu Kiều lấy đi”
Tiểu Kiều bắt đầu hoạt động, không phụ sự mong đợi của mọi người bắt lấy con dấu, Trần quản gia nói:”Con dấu, kế thừa tổ nghiệp, quan vận thuận lợi.” Không đợi nói xong, Tiểu Kiều buông xuống, run run cầm sách lên, Trần quản gia cũng đổi từ:”Văn chương cẩm tú, mong ước Trạng nguyên.” Tiểu Kiều ý không thích đem sách ném, muốn đi sờ nghiên mực, Đoàn Tĩnh Viễn khóe miệng cong lên, nhìn Tiểu Kiều có chút hoảng hốt, rất giống Ấu Đường. Đoàn Tình ở phía sau nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đoàn Tĩnh Viễn, Đoàn Tĩnh Viễn hình như là gầy đi, sắc mặt gần như trắng bệch. Đoàn Tình dùng sức cắn răng, cậu đi không phải ông thấy vui vẻ hơn sao? Đoàn Tĩnh Viễn mãi mê nhìn Tiểu Kiều không để ý. Mọi người thực im lặng, chỉ có thanh âm của Hàn Dũ ở bên cạnh. Tiểu Kiều đại khái không thích ứng im lặng như vậy chính mình cười khanh khách:”Ha ha.” Đoàn Tĩnh Viễn bất giác cũng cười theo bé, Đoàn Tình quay đầu đi.
Tiểu Kiều đem mấy thứ này sờ qua một lần, trong lúc cầm đao giải phẫu chuyển vài vòng, mọi người lo lắng đề phòng bé bị thương nên lấy ra, sau đó lại Tiểu Kiều chạy qua ôm súng ồi tiếp tục ném đi, ôm xe thấy vướng cũng quăng bỏ. Mọi người cũng bình tĩnh nhìn, chọn đồ vật phải sờ qua một lần. Sờ đồ ăn cả đời sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, còn sờ tiền là một đời không thiếu tiền.
Tiểu Kiều không phụ lòng bọn họ, trải qua nghìn chướng ngại vật cuối cùng ôm lấy tiền Tần Thiệu cười ha ha. Đoàn Tình nhìn thoáng qua rốt cục dở khóc dở cười, đồ tham tiền. Quả nhiên Trần Vũ cười ha ha:”Tiểu Kiều rất thông minh, quân tử yêu tài, thiên kinh địa nghĩa.” Mọi người đối với kết quả này cũng cười ghê gớm, tiểu hài tử lấy cái gì bọn họ đều cao hứng, Tiểu Kiều xem bọn hắn cao hứng chính mình càng cao hứng hơn, rất có dục vọng biểu diễn, cho nên cầm tiền phất cao, thậm chí còn hôn một ngụm, Đoàn Tình mặt đều đen lại, sao lại con cậu lại trở thành đồ tham tài rồi!!! Tiểu Kiều muốn bỏ vào trong miệng, Đoàn Tình nhờ chị Hồng lấy cái màn thầu, mặt trên màn thầu có một ấn ký màu hồng, Tiểu Kiều nhìn màn thầu lựa chọn một hồi rốt cục đem tiền buông xuống, ôm màn thầu cắn một ngụm……
Mọi người cười ha ha. Tiểu Kiều nhìn bọn họ cười, không biết gì cũng cùng cười to, bé cũng không biết tại sao mọi người lại cười, chính là nhìn bọn họ cười nên cười theo, trong phòng cuối cùng tràn ngập thanh âm vui vẻ.
Chọn đồ vật đoán tương lai xong, Diêu Chinh Vũ cùng Tần Thiệu Đoàn Tình nói lời từ biệt:”Bọn tớ pgải đi rồi, hai người cố gắng chiêu đãi trưởng bối, chúng ta về sau có cơ hội sẽ đến thăm.” Tần Thiệu hỏi y:” Bọn cậu qua năm mới đều đi?”
Diêu Chinh Vũ gật đầu:”Ân, hai năm bộ đội qua nhanh thôi mà. Cho nên, chúng ta về sau có chính là cơ hội đoàn tụ, Đoàn Tình, bọn anh đi trước.”
Đoàn Tình tươi cười:”Hôm nay cám ơn mọi người đã đến. Tiểu Kiều, lại đây, cám ơn thúc thúc đi.”
Diêu Chinh Vũ ôm Tiểu Kiều:“Tiểu Kiều, chúc con sinh nhật vui vẻ, lễ vật này là cha nuôi tặng cho con chúc Tiểu Kiều hàng năm đều vui vẻ như vậy”
Triển Khiếu giúp bé mở quà ra, một chiếc xe chạy chậm xám bạc xuất trước mắt Tiểu Kiều. Tiểu Kiều cao hứng, ôm lấy hôn bọn họ. Cuối cùng là Trần Vũ, trực tiếp đưa hồng bao:“ Tiểu Kiều, cha nuôi chúc con cả đời này tiền ăn không hết. Ha ha. Phải để baba con kiếm tiền nuôi!” Tiểu Kiều cầm thật cao hứng, Tần Thiệu vỗ vỗ y:“Trần Vũ, sang năm, tớ định mở một nơi tân trang ô tô, cậu có thể làm cổ đông không? Cậu không cần làm, hằng năm đều sẽ đưa hoa hồng đủ cho cậu.” Trần Vũ đương nhiên cao hứng:“Tất nhiên rồi”
Bọn họ rời đi cũng không lưu luyến mấy, dù sao cũng còn cơ hội gặp nhau, cho nên Tần Thiệu đỡ Đoàn Tình tiễn bọn họ ra cửa.
Bọn họ đi xong, trong phòng liền có chút lạnh lùng, vừa rồi cao hứng như vậy là vì có mặt của bọn họ, giờ hai nhà ngồi có chút xấu hổ. Trần quản gia nhìn thoáng qua con gái của mình, mọi người nói ăn cơm xong sẽ rời đi. Điểm này Tiểu Hồng tự nhiên rất rõ ràng, cho nên đem đồ ăn mang lên.
Ăn cơm xong Tiểu Kiều liền đi ngủ, Đoàn Tình đem con dấu hoàn trả Đoàn Tĩnh Viễn, Đoàn Tĩnh Viễn nhìn cậu:“Để lại cho con.” Đoàn Tình thanh âm có chụt mất tự nhiên:“Con không cần.” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn cậu một cái rồi tiếp nhận con dấu, ông hẳn là sớm chuẩn bị tâm lý, biết Đoàn Tình sẽ không để ý đến mình, cũng biết nhất định sẽ cùng ông phân rõ giới hạn, cho nên phải làm chuẩn bị chiến tranh trường kì. Đoàn Tĩnh Viễn trong lòng chờ đợi đến một cái kết tốt đẹp thực xa vời, biểu tình cũng vậy, Đoàn Tình nhìn ông một cái:“Ba về đi.” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn cậu muốn nói gì đó lại thôi, Đoàn Tình còn nói thêm:“Con sống rất tốt, ba về đi.”
Trên bàn mọi người đều nhìn hai cha con có chút xấu hổ không biết nói cái gì, Đoàn Tĩnh Viễn rốt cục đứng lên:“Ba đưa quà cho Tiểu Kiều.” Nhìn đến Đoàn Tình muốn nói cái gì, Trần quản gia tại một bên cười:“Tiểu thiếu gia, viên ngọc này là của tổ tiên Đoàn gia để lại, ý cầu mong cho cả đời bình an.” Đoàn Tình nhìn Tiểu Kiều ngủ không nói gì thêm, Đoàn Tĩnh Viễn đem vòng ngọc đeo lên chân cho bé, cuối cùng đem dây chuyền đeo trước ngực, cách quần áo cho nên hài tử không tỉnh dậy, Đoàn Tĩnh Viễn nở nụ cười:“Vốn là định trăm tuổi sẽ đưa cho con, bây giờ thôi thì đưa cho cháu của ba”
Đoàn Tình nghe xong ngón tay cử động qua lại không có ngẩng đầu, Đoàn Tĩnh Viễn thở dài dùng sức sờ đầu của cậu:“Ba sẽ quaylại thăm con.” Đoàn Tình nghiến răng:“Chị Hồng, tiễn khách!”
Đoàn Tĩnh Viễn rời đi, Đoàn Tình cũng đem Tiểu Kiều trở về phòng, đại khái là muốn cho tần Thiệu cơ hội nói chuyện riêng với người nhà. Chị Hồng cũng đem trái cây đặt lên bàn rồi nắm tay Hàn Dũ sang cách vách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.