Đoàn Huyên cũng dừng lại, bộ dạng có chút khó có thể tin, nhìn Đoàn Tình còn mặc trang phục bệnh nhân, nhìn nhìn lại Đoàn Tĩnh Viễn trong tôiy ôm hài tử, thanh âm có chút lắp bắp gặng hỏi:”Ba, đứa nhỏ này là, là ai?”
Đoàn Tĩnh Viễn sắc mặt khó coi, trắng bệch, Đoàn Huyên đem ánh mắt chuyển qua Đoàn trên người Tình, Đoàn Tình đã dần hồi phục, nhưng có chút gầy hơn! Khuôn mặt tuy vẫn khả ái như lúc trước, nhưng nhìn có vẻ xanh xao tái nhợt Tôiy không ý thức đỡ bụng, bụng dường như thường thường thản thản, trang phục bệnh nhân có chút rộng khiến cậu như nhỏ đi cả một vòng! Đoàn Huyên kinh ngạc:”Ấu Đường?”
Đoàn Tình theo bản năng lui về phía sau vài bước. Đoàn Huyên sắc mặt trắng bệch:”Ấu Đường! Sao em phải làm gỉai phẫu?” Y không phải thằng ngốc, mà là không thể tin được, không dám tin! không dám tin! Đoàn Tình ánh mắt mơ hồ vài cái không nhìn y, đây là Đoàn Tình cam chịu, không muốn trả lời liền rõ ràng tỏ ra thái độ cam chịu, Đoàn Huyên rất quen thuộc với biểu tình này của đứa em, cho nên sắc mặt lập tức trắng:”Hài tử, hài tử, hài tử……”
Đoàn Tĩnh Viễn ngắt lời y nói:”Ngữ Đường sao con vào đây!” Đoàn Huyên ngẩng đầu nhìn ông, nhìn thấy ông trong lòng ôm hài tử, hài tử đã được nửa tháng, mi nhãn tuy không có nẩy nở, nhưng là đã muốn phấn nộn khả ái, cùng Ấu Đường mới trước đây giống nhau như đúc. Đoàn Huyên muốn lấy tôiy sờ nó, nhưng không nhấc lên được, Đoàn phu nhân trong mắt chỉ có con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bung-ten-khon-kiep-nay-co-con-cua-han/1486130/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.