Chương trước
Chương sau
Đoàn Tĩnh Viễn tiến thì thấy con trai của mình tai to mặt lớn ngồi, một chút không có ý tứ đứng lên nghênh đón ông. Đoàn Tĩnh Viễn hừ một tiếng:”Không biết ta?” Ông mới chỉ nói một câu mà thôi, đôi mắt Đoàn Tình đỏ lên, đầu xoay qua bên kia không thèm nhìn.
Đoàn Huyên chậm rãi đi đến bên cạnh:”Ấu Đường.” Tiểu hài tử này tính tình vẫn bướng bỉnh như vậy, từ cái lần cãi nhau rời khỏi nhà, một tháng cũng không có trở về. Nói không thấy liền không thấy. Đoàn Tình cứng ngắc hô một tiếng: “Anh” Đoàn Huyên cười cười:”Ừ.” Trong lúc nhất thời cũng không biết nói thêm gì nữa, hai người bọn họ tuy rằng không thế nào hòa thuận nhưng chưa từng không gặp mặt nhau trong thời gian dài như thế, Đoàn Tình một tiếng anh khiến Đoàn mấy lời muốn nói của Đoàn Huyên nghẹn lại bên trong. Đoàn Huyênim lặng một lúc rồi mới mỉm cười từ tốn nói:”Lạnh lắm phải không?. Ba sợ em lạnh, nên cho ngươi đưa quần áo đến đây?” Đoàn Huyên lúc nói vế sau liền nháy mắt với ông. Đoàn Tình rốt cục mới chịu quay qua dòm Đoàn Tĩnh Viễn một cái, lúc này mặt ông đều đen lại, thanh âm Đoàn Tình không được tự nhiên:”Ba.” Đoàn Tĩnh Viễn nhịn không được sờ soạng đầu cậu một cái:”Xú tiểu tử! vẫn còn nhớ người ba này sao!”
Đoàn Tình không được tự nhiên nên không lên tiếng, Tần Thiệu lúc này mới nở nụ cười:”Dượng, mau ngồi xuống. Sao ahi người đến không nói trước với con một tiếng, con lam thêm cơm. Ngữ Đường, cậu và dượng chưa ăn phải không?.” Đoàn Huyên cười gật đầu:”Chính là muốn đến ăn ké cơm chỗ cậu.” Tần Thiệu cười sang sảng:”Kia mau ngồi xuống, dượng ngồi đó đi, con lấy thêm chén.”
Nhìn Tần Thiệu lưu loát xúc cơm, Đoàn Tĩnh Viễn thở dài:”Diệp Lâm, mấy ngày nay phiền con rồi. Hôm nay ta sẽ dẫn nó về.” Tần Thiệu trấn định cười cười:”Có gì phiền toái đâu ạ.” Đoàn Tình hừ một tiếng:”Con không về.” Đoàn Tĩnh Viễn lần này không phát hỏa, ôn tồn thương lượng:”Hảo a, tính tình con vẫn cứng đầu như vậy. Ba chịu tha lỗi cho con không được sao? Ba cho con nhận lỗi, cho con giải thích không được sao?” Đoàn Tình mím môi, Đoàn Tĩnh Viễn khí vui vẻ:”Nơi này so trong nhà tốt hơn? Xem ra là tốt rồi.”
Đoàn Tĩnh Viễn đánh giá mấy món đồ ăn trên bàn lại nhìn nhìn Tần Thiệu:”Diệp Lâm, mấy ngày nay phiền toái con rồi.” Tần Thiệu nội tâm thực rối rắm, Đoàn Tĩnh Viễn tạ lỗi với hắn a, nếu ông biết nguyên nhân thực sự nhất định sẽ đánh chết hắn! Hiện tại càng là đối với hắn tốt, chắc chắn tương lai biết chuyện sẽ sinh khí gấp bội, nhất định sẽ chân cậu mà đánh cho gãy! Tần Thiệu cười cười hời hợt:”Dượng cứ yên tâm, Ấu Đường ở đây sẽ không chịu ủy khuất nào.” Đoàn Tĩnh Viễn cảm thán:”Con mỗi ngày cần phải lên lớp, trường học công ty qua lại không tiện chút nào, ta hôm nay sẽ dẫn nó trở về.”
. Tần Thiệu khụ:”Dượng cũng không phải không biết, con cũng ở đây, cũng không muốn về nhà. Cho nên, chưa nói tới phiền toái, con cũng phải nấu cơm cho mình ăn. Thuận tiện làm cho Ấu Đường àm thôi.” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn hắn:”Ta thấy con đi làm suốt,bộ không định về nhà à?” Tần Thiệu múc cho Đoàn Tĩnh Viễn một chén canh:”Dượng a, con đã 24, đâu thể ngày nào cũng ở nhà.Mẹ con dượng không phải không biết, cứ bắt con đi xem mắt. Con ở đây là để trốn nàng. Dượng, ăn cơm trước. Xem coiu con làm ăn được không. Ngữ Đường, cậu cũng ăn đi.” Tần Thiệu thành công đem tâm tư Đoàn Tĩnh Viễn chuyển sang hướng khác, bọn họ bắt đầu ăn cơm.
Đoàn Huyên kế bên cũng góp vài câu:”Trách không được Ấu Đường không quay về, cơm cậu giữ chân em ấy mất rồi.” Tần Thiệu cười cười, nhìn Đoàn Tĩnh Viễn, Đoàn Tĩnh Viễn ngồi ở đối diện Đoàn Tình, sau khi ăn vài món gật đầu:”Ân, béo lên rồi.” Đoàn Tĩnh Viễn lấy tay xao tới lui mặt cậu:”Mặt cũng tròn hẳn ra.” Đoàn Tình náo loạn, xoay mặt đi:”Ba!”
Đoàn Huyên cùng Tần Thiệu đều nở nụ cười, Đoàn Tĩnh Viễn cũng không nề hà cười theo:”Thật sự đúng là tiểu hài tử! Được, nếu con ở đây rất tốt, ba cũng an tâm. Mẹ cũng kêu ba đến đưa con quần áo, mẹ nói con sao một tháng rồi không về, không muốn nhà này nữa sao? Liền tính không muốn nhà, cũng không thấy lạnh sao?”
Đoàn Tình hừ một tiếng:”Con biết rồi.” Sau đó còn bổ sung thêm câu:”Cám ơn mẹ.”
Tần Thiệu nhìn cậu ôn hòa cười cười:”Dượng cứ yên tâm, nơi này con có quần áo.” Đoàn Tĩnh Viễn tự nhiên nhìn quần áo trên người con mình rồi thở dài:”Tính tình càng ngày cang xấu, tiểu tử này làm cho người ba này sinh khí con bắt ba tới để nghe nó giải thích nữa chứ. Ấm trà kia còn chưa dán xong đâu!” Đoàn Tình gắp cho ông khối bí đỏ, Đoàn Tĩnh Viễn không thể không mở miệng, đem câu nói kế tiếpnuốt xuống bụng..
Tần Thiệu nghĩ tới:”Đúng rồi dượng, dượng còn nhớ buổi đấu giá lần trước không.Bộ bình trà kia được đấu giá, Đoàn Tình kêu con mua cho dượng.”
Đoàn Tĩnh Viễn lần này là triệt để kinh ngạc:”Thật sự?” Đoàn Tình nhìn Tần Thiệu, Tần Thiệu đứng lên:”Ân, để con lấy xuống Ấu Đường ngượng ngùng mang về, nên không đem cho dượng”
Tần Thiệu đi lên thư phòng lấy bộ đồ sứ, dưới lầu Đoàn Tĩnh Viễn lại vươn tay đến sờ sờ đầu con của mình:”Ấu Đường, ở trong này quen chưa? Thật sự không muốn về nhà?” Đoàn Tình gật đầu, nói không ra lời. Vốn không muốn về nhà, nhưng lời nói ban nãy của Đoàn Tĩnh Viễn làm cậu phải suy nghĩ. Đoàn Tĩnh Viễn thu hồi tay bất đắc dĩ nói:”Tiểu Hồng nhớ con, cũng muốn đến thăm. Kia, baoq uần áo, đều là nàng thu thập.” Đoàn Tình nhấp miệng:”Con ngày nào cũng gọi điện thoại cho chị.” Đoàn Tĩnh Viễn ghen tị:”Con ngày nào cũng gọi mà không gọi cho người ba này là sao? Tin nhắn cũng không có!”
Đoàn Huyên một bên cười:”Ba, ba cũng đâu có gọi cho Ấu Đường a!” Đoàn Tình tiếp lời:”Đúng vậy!” Đoàn Tĩnh Viễn trừng mắt nhìn cậu liếc mắt một cái:”Bất hiếu! nào có chuyện ba gọi cho con để con nhận sai chứ!” Ngữ khí một chút đều không có nghiêm túc, Đoàn Tình nói xong chỉ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn quả nhiên là mượt mà hơn, cười cũng lộ ra cái đồng tiền nhỏ. Đoàn Huyên nhịn không được cũng sờ mặt cậu. Đoàn Tình không kiên nhẫn chụp tay lại:”Anh!” Quả nhiên một ngày không thấy như cách tam thu, một tháng không thấy ngữ khí đều thân mật, mới một chút đã kêu tiếng anh. Đoàn Huyên trong lòng dễ chịu hơn, ngày đó mấy lời kia đột nhiên bốc hơi hết. Là ai ngày đó dỗi nói không bao giờ thích y, ha ha, thật sự là tính trẻ con. Đoàn Huyên cười:”Ấu Đường, về sau vẫn là cuối tuần trở về đi. Về nhà lấy lấy quần áo, thuận tiện nhìn xem chị Tiểu Hồng!” Đoàn Tình gật đầu:”Ân em biết.”
Tần Thiệu ở trên lầu đợi một hồi, biết bọn họ nhất định có chuyện nói, chính mình thân thế nào cũng không thể nghe chuyện của mấy người họ. Tuy rằng không biết Đoàn Tình có nói bậy bạ gì đó hay không, nhưng hắn đoán cậu phỏng chừng sẽ không nói. Chuyện này, nói ra rất khó khăn, vừa nói ra phỏng chừng tựa như động đất vậy. Long trời lở đất, mọi thứ sẽ lật tẩy. Tần Thiệu cầm bộ đồ sứ trong lòng là lăn qua lộn lại.
Hắn không nghĩ chuyện này có thể giấu đến lúc đó, tâm lý không bao giờ lơ là, có lẽ là xem cảnh cổ phiếu chứng khoán lên xuống thất thường đã là thói quen làm cho hắn trở nên bình tĩnh hơn, chuyện xảy ra hắn nhất định sẽ từng chút một, có thể giấu sẽ giấu, không giấu thì ngay lập tức ngả bài. Vừa xem hiểu ngay, tàn khốc mà lại chân thật.
Thói quen của hắn cũng giống như cách hắn giải quyết tình huống. Đương nhiênlà trước đó, từ sau đêm cùng Đoàn Tình thì cuộc sống của hắn một lần nữa bị đảo lộn. Dĩ nhiên tâm lý sau khi cường bạo chắc chắn sẽ thấy mình không đúng, nếu là ngày xưa, cậu chân chính là thần tiên mất rồi!từ sau đêm đó, trong mắt hắn cậu thay đổi rất nhiều, hắn không đơn gỉan xem cậu là một tiểu thí hài nữa, phút phút giây giây, nhất cử nhất động đều có thể khiến hắn miên man ảo tưởng!!! Tần Thiệu đối với những cảm xúc này chỉ biết tự ôm đầu mình àm thôi!!! Hắn thật sự là rất hối hận! Hối hận vì gặp cậu, sau đó quên không được……
Đoàn Tình ở trong lòng hắn chính là đường núi vòng vo 18 vòng, cảm xúc của hắn đối với cậu khiến hắn như muốn phát điên, vậy mà bên ngoài phải cư xử thật bình thường. Hắn có thói quen ngụy trang, đương nhiên càng không thể cho bất luận kẻ nào biết!! Khi đó đii Đoàn gia không đơn giản là xem Đoàn Huyên nữa, mà ánh mắt tổng là lơ đãng nhìn Đoàn Tình, đương nhiên tiểu thí hài cũng không phải mỗi ngày nguyện ý đi ra, một chút cơ hội đều không cho hắn! Nhưng càng như vậy, hắn càng muốn nhìn cậu một chút, trong lòng cứ hỏi, khi nào t6en tiểu thí hài này mới trả thù hắn đây?
Một tháng sau chính là quả bom nổ chậm!
Hắn biết Đoàn Tình có con với mình, phản ứng đầu tiên có tểh nói là rất hưng phấn! Tần Thiệu tát chính mình, đúng là vô liêm sỉ!!! Vương bát đản! Tần Thiệu thực không muốn hiểu rõ mình, càng hiểu càng thấy mình khốn nạn!! Rõ ràng là thích Đoàn Huyên a, trong trong lòng cứ tơ tưởng thứ gì đâu!!! Vương bát đản!!
Tiểu thí hài nhìn ra suy nghĩ của hắn nên trực tiếp muốn cắt đứt!! Muốn đem hài tử này tiêu trừ! Tần Thiệu từng rất phẫn nộ, cơ hồ là thực không lý trí la lên với cậu: Đó là con của tôi! Đoàn Tình ngay ac3 tất hắn một cái cũng không có!!
Đoàn Tình yếu muốn nhanh chóng đem hài tử này đi phá, rõ ràng muốn đem quan hệ hai người chặt đứt. Tần Thiệu phát hiện chính mình một chút lập trường đều không có! Đoàn Tình không biết hắn có tư tưởng xấu xa này!Cậu rất thực tế, không hề thích cái thai này, đây là hắn áp đặt cho cậu, cậu không thích!!! Cậu hận chết hắn! Tần Thiệu đêm đó trong lòng vô cùng đả kích! Đứng ở bên ngoài hút vài điếu thuốc đều không lấn át được sự uể oải này. Tuy rằng trong lòng rất rõ ràng việc đem hài tử tiêu trừ với bọn họ hai người đều tốt, hai người sẽ khp6ng còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Biết được này hài tử này không thể phá, Tần Thiệu nghĩ tới trực tiếp cùng Đoàn Tĩnh Viễn ngả bài. Hài tử là con mình. Muốn đánh muốn giết, Tần Thiệu đều sẽ gánh vác. Tần Thiệu đánh mình một quyền, vì hắn thấy mấy ý tưởng của mình rất khốn nạn, vô luận suy nghĩ nào cũng thương tổn không tới đâu, Đoàn Tĩnh Viễn không thể nào đánh chết hắn được.
Chính mình ngược lại là tốt, nếu ngã bài sẽ không còn tâm lý gánh nặng!!! hết thảy đều ném cho Đoàn Tĩnh Viễn! Chính mìnhsẽ được bắt cơ hội tốt. Quả thật khốn nạn mà! cho nên, hiện đều rất đáng đời. Đoàn Tình không thích hắn hẳn là. Hẳn là.
Hắn hiện tại tưởng, nếu Đoàn Tĩnh Viễn nhìn ra, hắn liền cao hứng thừa nhận, nguyện ý trả giá dù đắt tới cỡ nào, quan trọng là, Đoàn Tĩnh Viễn có thể đồng ý đem Đoàn Tình cho hắn, đem Đoàn Tình cho hắn, ha ha. Tần Thiệu thật sự là xứng đáng! xứng đáng bị cả đời không ai dòm ngó!
Nếu phía trước là đối với Đoàn Huyên cầu mà không được khổ sở, như vậy giờ phút này đối với Đoàn Tình chính là tuyệt vọng, là biết rõ chính mình yêu Đoàn Tình càng thêm tuyệt vọng! Đoàn Tình tình nguyện chết cũng sẽ không thích hắn, không có cho hắn cơ hội, lăng trì cơ hội đều không cho hắn kháng cáo, trực tiếp phán hắn tội tử hình!
Tần Thiệu cười khổ hạ, hắn từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu qua đả kích nào, học nghiệp sự nghiệp cũng chưa từng áp lực, cho nên cũng vốn không có đả kích, bất đắc dĩ quà là đối với Đoàn Huyên cầu mà không được, nhưng là loại vương vấn này không dứt cảm tình cũng bị Đoàn Tình tận gốc chặt đứt, bằng phương thức thảm thiết, hung hăng đánh trúng hắn, đem hắn cao cao tại thượng một phát quăng xuống đất! Không chỉ đem lòng tự tin đả kích một chút không chừa, thậm chí ngay cả tín niệm, cảm tình ngay cả ý nghĩa cậu tồn tại trong lòng hắn cũng vứt bỏ hết.
Chỉ vì một khắc kia, hắn mới hiểu được thì ra abo năm nay mình sống đều là thất bại!chỉ vì một khắc kai hắn mới hiểu được mình sai trầm trọng bao nhiêu! Chỉ vì một khắc kia, hắn mới hiểu được hắn tự cho là kiêu ngạo ngang ngược, bá đạo ngang ngược đối với người khác có tác dụng, nhưng là đối với cùng chính mình thì vô cùng thảm hại.
M6ay1 thứ đó không dùng được với Đoàn Tình. Hắn sở hữu thủ đoạn nào Đoàn Tình đều biết rõ, hắn cố chấp, hắn cường thế, hắn tùy hứng, hắn kiêu ngạo, hắn hết thảy cùng Đoàn Tình như vậy giống nhau. Nhìn Đoàn Tình, liền sẽ nghĩ đến chính mình. Đoàn Tình so với chính mình còn cố chấp hơn. Một đêm kia thảm thiết, khiến hắn trong lòng đau chịu không nổi, đau điếng người, thiết thân chi đau. Một khắc kia hắn mới hiểu rõ mình và Đoàn Tình giống nhau, tâm mạch tương thông, cậu đau, hắn càng đau hơn.
Tần Thiệu cười cười, hiện tại đã biết rõ có phải hay không là quá muộn, quá muộn rồi.
Tần Thiệu đứng một hồi cũng ôm bộ đồ sứ này đi xuống lầu. Ba người đang thảo luận về kinh nghiệm trà, theo mùa đông đến, trà sẽ đến kì tu dưỡng. Đoàn Tình rất quan tâm, cho nên Đoàn Tĩnh Viễn nói một chút, trà đến màu thu là ngắt, mùa đông bởi vì sinh trưởng thong thả, cho nên cũng không cần nóng nảy. Đợi đông qua, thời gian còn lại là kì lá trà sinh trưởng nghỉ ngơi, trải qua một mùa đông thật dài, vũ tuyết dễ chịu, đợi sang năm mùa xuân chính là thời điểm lá trà sinh trưởng tốt nhất..
Tần Thiệu xuống dưới sau, đem này bộ đồ sứ đặt lên, Thanh triều Gia Khánh trong năm, Thanh Hoa Từ, vẫn là phi thường xinh đẹp. Tần Thiệu 15 vạn mới mau được. Đoàn Tĩnh Viễn mang theo ngữ khí thân mật trách cứ hắn:”Con vừa mới đi làm, tiền đâu àm mua đồ sứ. Ta cứ tưởng con thích.” Tần Thiệu cười:”Cám ơn dượng chưa cùng ta cạnh chụp, ta tài năng lấy 15 vạn chụp được đến. Dượng, đây là Ấu Đường muốn con mua,em ấy thấy bộ này trong sổ tay bán đấu giá nên muốn cho dượng. Ân. Dượng xem xem có thích hay không?”
Đoàn Tĩnh Viễn nhìn thoáng qua Đoàn Tình, Đoàn Tình không lên tiếng, Đoàn Tĩnh Viễn nở nụ cười:”Được rồi, làm khó người có tâm. Cái kia, khụ,có bộ độ sứ rồi nên không so đo với con nữa.” Đoàn Tĩnh Viễn nói lên nhưng với bộ đồ sứ kia vẫn là đau lòng đòi mạng. Đoàn Huyên cùng Đoàn Tình hai người cười trộm. Tần Thiệu nhìn ba người ấm áp cũng không chen vào, chì cần Đoàn Tình cao hứng, khóe miệng đều cong lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.