Xa cách hai mươi năm, cuối cùng Thẩm Lưu Phi cũng gặp lại được mẹ mình, y không còn nhìn thấy bất cứ điều gì khác, trong mắt chỉ còn lại người phụ nữ mặc xường xám màu hồng vỏ đỗ này.
Hai mươi năm đã qua, đương nhiên người phụ nữ qua tuổi năm mươi đã già rồi. Tóc bà bạc trắng, người cũng đầy đặn hơn nhiều, gương mặt to hơn so với trong bức ảnh, đầu môi khóe mắt cũng đã hằn những nếp nhăn rất nhỏ. Nhưng khi nhìn mẹ mình từ đằng xa, Thẩm Lưu Phi cho rằng bà vẫn là một người phụ nữ yêu kiều quyến rũ, bà giống hệt như dáng vẻ thời còn trẻ trong mơ của y, búi tóc lớn được chải cẩn thận giống như một cô hầu gái trong bức tranh cổ, nếp nhăn trên mặt còn đẹp hơn cả giấy hoa dán trên khung cửa sổ.
Người phụ nữ ngồi trước quầy hàng nhỏ của mình, quầy hàng bày bán một số đồ thủ công mỹ nghệ địa phương, hầu như hộ gia đình nào ở đây cũng kinh doanh những thứ này, người phụ nữ chẳng hề có ý thức cạnh tranh, vậy nên dù tình hình buôn bán ế ẩm nhưng bà cũng không sốt ruột. Người phụ nữ khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng không khí ẩm ướt và ánh nắng nhẹ chỉ có ở thôn trấn sông nước Giang Nam, thỉnh thoảng lại chỉnh chiếc xường xám trên người mình khiến nó trở nên phẳng phiu hơn. Xường xám của bà rất tinh xảo, một bên tà áo xẻ cao, vải satin màu hồng vỏ đỗ thêu viền ren đen, cổ áo và tay áo đều được thêu thủ công. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095742/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.