Khi biết gần nửa số đồng đội đã chết trong nhà kho đó, Trì Tấn từng nghĩ đến việc giơ súng lên tự sát. 
Họ đều là những thanh niên mới tuổi đôi mươi tràn trề sức sống, mới hôm qua còn đùa giỡn vui cười, hôm nay tất cả đều đã biến thành những cái đầu bị cụt chân cụt tay, biến thành những linh hồn anh hùng. Trì Tấn chưa về Lam Hồ, nhưng không cần về thì cậu ta cũng biết chắc chắn đội trưởng của mình đã rơi nước mắt vì những thành viên trẻ tuổi đã hi sinh ấy, tấm lưng từng giữ thẳng đứng chắc chắn giờ đã khom lại cong như cánh cung và run rẩy không ngừng, buộc phải gồng mình lên mới không ngã xuống. 
Ngồi trong căn phòng tối không mở đèn, Trì Tấn nhấp một ngụm rượu trắng cày xè trong bình nhỏ, tiện thể nắm chặt khẩu súng trong tay và cũng bật khóc. Cậu ta rơi nước mắt trong thầm lặng, lòng đã đầy ân hận. 
Cồn xộc lên não, tất thảy hối hận tồn đọng cũng tuôn ra, cậu ta buông súng, nhận thấy rằng chết cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cuối cùng cậu ta cũng quyết định không sợ hãi và lùi bước nữa. 
Trì Tấn đứng dậy trong bóng tối, bắt đầu quen tay đóng gói mấy lọ cao sơn trà nhờ vào ánh trăng nhẹ tựa lông vũ chảy vào từ cửa sổ. Cậu ta điền thông tin lên đơn chuyển phát nhanh rồi đặt gói hàng ở ngoài cửa chỗ người giao hàng đã biết rõ, sau đó gửi tin nhắn để người giao hàng đến mang đi. 
Trì Tấn nhét súng ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095734/chuong-160.html