Nghe thấy có tiếng người gọi khẽ bên tai, cuối cùng Thẩm Lưu Phi cũng tỉnh, mí mắt y vừa động thì ánh mặt trời chói chang tràn vào từ bên ngoài đã rót đầy hai mắt.
Thẩm Lưu Phi đưa tay lên che mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng mạnh mới mở ra, y thấy gương mặt của người quen thì khẽ nói: “Là anh à.”
Đoàn Lê Thành mỉm cười: “Tỉnh rồi hả?”
Trước khi ký ức được cấy ghép, Thẩm Lưu Phi vẫn luôn gọi hắn ta là anh cả, tên lưu trong danh bạ cũng để hắn ta ở đầu tiên, bọn họ liên lạc nhiều hơn bất kỳ ai khác. Đoàn Lê Thành nhận được thông báo từ bệnh viện thì vội vàng chạy đến Thái Lan, hắn ta dốc hết sức lực và tiền của để có thể lặng lẽ đưa y rời bệnh viện. Sau đó hắn ta tìm một nơi non nước xinh đẹp để chăm sóc y.
Không khí nóng bức, bụi lớn bay tán loạn như vảy vàng, trần nhà cũng xoay tròn đảo lộn theo. Thẩm Lưu Phi cảm thấy đau đầu, y đưa tay day thái dương của mình: “Ca mổ của cậu bé kia thành công rồi chứ?”
Nụ cười trên mặt cứng lại trong thoáng chốc, Đoàn Lê Thành hỏi: “Cậu nói gì cơ.”
“Cậu trai bị chấn thương sọ não trong vụ tai nạn xe tên là Bạch Sóc đúng không?” Thẩm Lưu Phi cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay hoàn toàn xa lạ, y tự nói với bản thân, “Thật sự xin lỗi vì đã tự tiện thay đổi cơ thể cậu thế này.”
Đoàn Lê Thành trầm ngâm một lát rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095728/chuong-154.html