Đêm tối đ è xuống như một cái đe khổng lồ màu đen, nặng nề dày đặc nhưng cũng là tấm che tốt nhất cho những kẻ ẩn náu. Lăng Vân thấp và gầy hơn Trì Tấn, vóc người hay xương cốt trẻ tuổi đều linh hoạt dẻo dai, cậu cẩn thận nấp bên ngoài căn nhà để chắc chắn bản thân không bị người bên trong phát hiện.
Một căn phòng rất sạch sẽ và ít đồ đạc, thoạt nhìn hoàn toàn không giống nơi ở của một người phụ nữ buôn ma t úy. Trong phòng có một nam một nữ và một cái đèn, người phụ nữ thì ngồi còn người đàn ông thì đứng, đèn là loại có ánh sáng trắng ấm áp và dịu dàng, chiếu xuống đôi nam nữ đang nói chuyện tạo ra một khung cảnh đẹp mắt.
Nhờ vào chút ánh sáng trong phòng, Lăng Vân thấy rõ hai điếu thuốc lá điện tử và một túi băng đỏ, cậu chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng.
“Cậu đã giúp tôi một việc rất lớn, sau khi Quan Nặc Khâm chết thì chỉ còn mình tôi kinh doanh băng đỏ bên này.” Thang Tĩnh Lan nở nụ cười dễ thương nhưng giọng nói lại cực kỳ quyến rũ, cô ta vươn tay kẹp điếu thuốc lá điện tử rồi đưa lên môi hút một hơi. Sau đó cô ta hơi rướn người lên, đôi môi mọng khẽ hé và phả ra một làn khói trắng về phía Trì Tấn.
“Đã giúp chị rồi thì việc gì phải nói mấy câu uy hiếp tôi trong điện thoại, chẳng nhẽ giữa chúng ta không có chút tin tưởng nào à?” Quan Nặc Khâm vốn là một tên trùm buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095719/chuong-145.html