Tống Kỳ Liên cuộn tròn người lại vì đau bụng, cô đau đớn hỏi: “Con… Con của cô là ai…”
“Con ngu mày vẫn chưa hiểu à, trước đến giờ tao chưa từng bị ‘hội chứng Stockholm’ gì ráo, tao yêu con tao, cũng yêu chồng tao!” “Con bé” lại đạp mấy cú thật mạnh vào cô, sau đó ngồi xổm xuống trói chặt cô bằng băng dính, mụ vừa trói vừa nói, “Từ đầu đến cuối tao đều tự nguyện. Năm ấy tao còn chưa đầy mười bốn tuổi, tao sống ở quê với bà ngoại và mợ, bố mẹ tao đưa hai đứa em trai lên thành phố lớn làm việc, bọn họ làm mọi cách để hai thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đó có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại chưa từng quan tâm tới tao. Mợ tao nói con gái chẳng việc gì phải học lắm chữ làm gì, mụ muốn bắt tao bỏ học ra ngoài làm công hoặc tìm luôn một lão già độc thân nào đó ở quê để kết hôn, có thế thì con trai của mụ mới được ké miếng thơm lây, cầm tiền hồi môn đi mua một đôi giày thể thao hàng hiệu.”
“Sau này tao gặp được anh ấy, anh ấy là bác sĩ hỗ trợ trong thị trấn, anh ấy cao lớn, tuy không đẹp trai nhưng lại rất phong độ, giống hệt như Jean Reno trong phim ‘Léon’ vậy. Nhân tiện thì tao đã xem phim đó trong ký túc xá của anh ấy, bọn tao nằm trên giường, chụm đầu vào nhau để xem bộ phim, tao chưa từng xem bộ phim nào hay đến như vậy, buổi tối về nhà tao buồn đến mức trùm chăn khóc suốt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095687/chuong-113.html