Tuy rằng Lưu Diễm Ba không cho anh tiếp tục theo đuổi điều tra vụ án này, nhưng Tạ Lam Sơn không định khoanh tay đứng nhìn khi sự việc liên quan tới danh dự và sự trong sạch của bản thân như vậy.
Chu Minh Vũ đã là một nửa thầy của Đào Quân thì luận theo vai vế sẽ là một nửa thầy của thầy của Tạ Lam Sơn. Năm đó Đào Quân đi theo Chu Minh Vũ phá án, bản thân ông ta cũng là một chàng trai trẻ tuổi bừng bừng sức sống, đã được chuyển công tác lên tỉnh hai lần, giờ đã là ông lão gần sáu chục tuổi rồi, có câu năm tháng như lưỡi dao, khắc từng nét từng nét lên khuôn mặt già nua nhăn nheo đó.
Nghe nói Chu Minh Vũ đã về hưu nhiều năm và theo con trai tới thành phố khác, tận hưởng cuộc sống về già thảnh thơi với cháu chắt của mình. Tạ Lam Sơn bị bắt nghỉ làm, Thẩm Lưu Phi cũng xin nghỉ phép ngắn ngày, bọn họ quyết định đích thân tới nhà thăm hỏi, nhất định phải điều tra rõ ngọn ngành vụ án cũ này trước Đào Long Dược và những người khác.
Hạ quyết tâm xong thì lập tức khởi hành, sáng sớm Tạ Lam Sơn đã ra khỏi nhà rồi vội vã chạy đến nhà ga, đến khi ngồi xuống ghế chờ ở sảnh thì mới thấy bụng rỗng tuếch. Anh nghiêng đầu qua dựa vào vai Thẩm Lưu Phi và nói: “Anh hai Tiểu Thẩm ơi, em đói.”
Thẩm Lưu Phi giả vờ không hiểu, y quay mặt nhìn Tạ Lam Sơn, vươn tay nâng cằm anh lên rồi lạnh nhạt nói: “Vẫn đói à? Đêm qua tôi mất rất nhiều sức lực, cái miệng bên dưới của cậu cũng không nuốt nổi nữa mà.”
Người này rất thích nói những lời tục tĩu một cách đầy nghiêm túc, mặt Tạ Lam Sơn nóng bừng, tranh thủ lúc sảnh chờ thưa người, anh bèn lại gần lén hôn Thẩm Lưu Phi.
Vừa chạm môi đã thành hôn sâu, lưỡi của hai người đè lên nhau ẩm ướt dính dớp, nụ hôn đắm đuối triền miên.
Được ba bốn phút, một sợi chỉ bạc hiện ra ở giữa bốn cánh môi, bọn họ quyến luyến tách nhau ra, Thẩm Lưu Phi đứng dậy nói: “Đợi đó, đi mua đồ ăn cho cậu.”
Tạ Lam Sơn cảm thấy cực kỳ khoái trá, không cầm lòng được lại tụng mấy câu “vợ hiền như vậy”, anh đang ngửa đầu dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một cô bé da trắng mặc áo hoa đi về phía anh, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, dè dặt gọi anh: “Anh ơi.”
Tạ Lam Sơn mở mắt rồi ngồi xổm xuống, anh nhìn thẳng vào mắt cô bé rồi cười tủm tỉm “Ừ” một tiếng.
Bé gái ôm một con gấu bông to cỡ nửa người trong tay, nó nói: “Có một anh bảo em hỏi anh một câu.”
Tạ Lam Sơn hỏi: “Câu gì?”
“Anh kia bảo em hỏi anh,” Cô bé ôm chặt con gấu trong ngực, hàng mi dài như quạt khẽ run lên, “anh đã tìm được ‘Môn Đồ’ chưa?”
Trái tim rơi thẳng xuống đáy hồ lạnh lẽo, sắc mặt Tạ Lam Sơn thay đổi ngay lập tức, anh biết đêm đó mình không đoán sai, Mục Côn đã thật sự trở lại.
“Gã còn nói gì nữa?” Tạ Lam Sơn lo lắng hỏi.
“Anh ấy nói mình đã tìm được rồi, nếu anh muốn biết ‘Môn Đồ’ là ai thì phải đi tìm anh ấy.”
Mồ hôi lạnh túa ra, anh chợt nghe thấy tiếng tích tắc truyền tới từ trong con gấu bông mà cô bé đang ôm, nghe giống như đồng hồ đếm ngược gì đó, Tạ Lam Sơn rất nhạy cảm với dạng âm thanh này.
Gân xanh trên thái dương anh giật giật, anh lập tức hỏi bé gái: “Con gấu em đang cầm trên tay là của ai đưa cho thế?”
Cô bé giơ con gấu tới trước mắt Tạ Lam Sơn, nụ cười để lộ ra một chiếc răng cửa bị thiếu, cô bé nói: “Anh trai nhờ em chuyển lời cho anh tặng em mới nãy đó!”
Tạ Lam Sơn lại một lần nữa cảm nhận được ác ý từ Mục Côn. Kẻ này không coi trọng sinh mệnh, việc gài bom lên người một bé gái rất phù hợp với tác phong trước đây của gã.
Dù tim đã nhảy tới tận họng, Tạ Lam Sơn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và dịu giọng nói với cô bé: “Em cho anh mượn con gấu bông xem chút được không?”
“Cho anh nè.” Bé gái vô tư giơ tay lên, đưa con gấu bông cho anh trai trước mặt.
Tạ Lam Sơn ngắm nghía con gấu bông trong tay thì lập tức nhận ra trọng lượng của nó không đúng lắm. Anh lần theo đường may nhãn mác rồi xé lớp lông xù bên ngoài, sau đó thọc tay vào tỉ mỉ lục lọi lớp bông trắng bên trong.
“Gấu của em! Gấu của em!” Không ngờ vậy mà anh đẹp trai này lại tàn ác làm hỏng con gấu, bé gái ngăn cản không được thì khóc òa lên.
Một người mẹ trẻ vừa đi lấy vé, nghe tiếng con gái khóc mới nhận ra con gái chạy mất rồi, chị ta sợ con bé gặp phải kẻ xấu nên cuống cuồng vừa chạy vừa hô “con ơi”.
“Đừng lại gần!” Tạ Lam Sơn quát lớn, đồng hồ đếm ngược vẫn còn đang chạy, thời gian còn lại chưa tới mười giây.
Có vài người hóng hớt ghé lại bên cạnh người đàn ông cao to đang bắt nạt cô bé, Tạ Lam Sơn lại gào lên: “Có bom, tất cả lùi ra sau!”
Chỉ một câu đã khiến tất cả nam nữ trong sảnh chờ thất thanh hét lớn trong khoảnh khắc. Lấy Tạ Lam Sơn làm điểm trung tâm, mọi người đồng loạt chạy tán loạn ra xung quanh.
Đồng hồ vẫn tiếp tục đếm ngược, Tạ Lam Sơn ổn định tâm lý, nhanh chóng phán đoán tình hình xung quanh, nhà ga chật ních người, không đủ thời gian để anh xử lý quả bom, cũng may gần đó có một thùng chống cháy nổ màu xanh dương rất nổi bật. Anh sải bước chạy đi, cố gắng ném con gấu bông bị gài bom vào trong thùng chống cháy* rồi đậy nắp lại.
*Thùng chống cháy nổ là một loại thiết bị có thể ngăn ngừa và giảm thiệt hại cho người và vật xung quanh do vụ nổ vật liệu nổ gây ra.
Dù thùng chống cháy nổ có thể làm giảm sức công phá của vụ nổ nhưng vẫn không tránh được thương tổn gián tiếp. Tạ Lam Sơn quay đầu thấy bé gái kia lại lảo đảo đuổi theo con gấu bông đồ chơi của mình thì lập tức nhào lên. Anh bịt chặt tai của bé gái, dùng máu thịt cơ thể chính mình để làm áo giáp che chở cho cô bé bên dưới.
Nhưng sau mấy phút đồng hồ, quả bom đáng ra đã phát nổ lại không có động tĩnh gì.
Đợi đến khi thùng chống cháy nổ được chuyển đến vị trí an toàn, cảnh sát vũ trang và cảnh sát giao thông đường sắt đã có mặt đông đủ tại hiện trường. Sau khi lấy đồ vật bị nghi là chất nổ ra mới thấy thứ bên trong con gấu bông không phải bom mà chỉ là một cái đồng hồ báo thức đếm ngược.
Bê bối quê một cục, cảnh sát vũ trang xử lý bom mìn có mặt tại hiện trường không hài lòng lắm, bọn họ cho rằng Tạ Lam Sơn cố ý gây rối, coi mạng sống người dân là trò đùa.
Rõ ràng Tạ Lam Sơn đã sợ mất hồn mất vía, anh cúi gằm mặt không nói câu gì, cuối cùng phải để Thẩm Lưu Phi trình hộ thẻ cảnh sát của anh ra, nói rằng bọn họ đang điều tra vụ án.
Thấy là người một nhà, đồng lòng giúp sức chống tội phạm nên không ai muốn truy cứu thêm nữa. Phía cảnh sát vũ trang xử lý bom mìn xác nhận không có mối đe dọa về bom mới rút lui, còn lại vài cảnh sát nhà ga thì cảm thấy rất kỳ quái trước vụ việc này: “Ai lại đùa dai như thế? Phải chịu trách nhiệm trước pháp luật chứ!”
Đến lúc này Tạ Lam Sơn mới ngẩng đầu, anh nhìn những nhân viên cảnh sát mặc đồng phục xung quanh một lượt rồi lạnh lùng nói: “Tôi muốn kiểm tra băng ghi hình.”
Có một hàng gồm mười màn hình theo dõi, đầu tiên kiểm tra máy quay ở khu vực sảnh chờ nơi anh đứng cùng cô bé. Thời gian, địa điểm và con người đều có đủ, kiểm tra không mất mấy công sức, mắt Tạ Lam Sơn lướt nhanh như chớp, bùng cháy như ngọn lửa, quả nhiên anh đã phát hiện một gã đàn ông đội mũ, đeo kính râm và mặc áo khoác cao cổ lại gần bé gái kia trong đoạn video theo dõi được phát ở tốc độ gấp đôi. Gã đàn ông nhét con gấu bông vào tay bé gái, thì thầm gì đó với cô bé rồi xoay người rời đi.
Gã đàn ông này giấu giếm diện mạo thật của mình một cách có ý đồ, không thể nhìn được mặt gã trong màn hình, như biết rõ góc chết của camera nằm ở đâu, gã thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng mất tung tích. Nhưng dù có hóa thành tro đi chăng nữa, Tạ Lam Sơn vẫn có thể nhận ra gã chỉ bằng một lần liếc mắt, kẻ này chính là Mục Côn.
Mục Côn cố ý sắp xếp trò đùa vừa rồi, mánh khóe mèo chọc chuột quen thuộc. Gã hiểu anh rất rõ, biết rằng anh sẽ phản ứng như thế nào với chuyện này, thậm chí có lẽ còn tính được chính xác cơn ớn lạnh ở sống lưng và mồ hôi lạnh trên trán anh.
Kiếp sống sáu năm nằm vùng nghĩ lại vẫn thấy khủng khiếp, cảm giác sợ hãi mà Mục Côn mang lại tích tụ dần qua năm tháng và chưa bao giờ giảm bớt theo thời gian. Tạ Lam Sơn cảm thấy ghê tởm như bị xâm phạm, anh chỉ vào màn hình đang tạm dừng rồi nói với nhóm cảnh sát bên cạnh: “Bắt người này lại, kẻ đó là trùm buôn thuốc phiện, cực kỳ nguy hiểm.”
Mặc dù đều là người trong bộ máy công an nhưng lại không phải lãnh đạo trực tiếp, bỏ qua việc anh bịa đặt thông tin kh ủng bố sai sự thật ở nơi công cộng đã tốt lắm rồi, vậy mà còn dám ra lệnh cho người ta. Một cảnh sát giao thông đường sắt trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu ta chen lời: “Anh làm ảnh hưởng tới công việc hàng ngày của chúng tôi, đâu thể chỉ vì tặng bé gái một con gấu bông nhét đồng hồ báo thức bên trong mà đi bắt người ta chứ, rõ ràng chính anh là người nhầm lẫn đồ chơi là một quả bom mà…”
Tạ Lam Sơn bỗng cảm thấy tức giận không lý do, anh xoay người xốc cổ áo cậu cảnh sát kia lên rồi đẩy cậu ta dính vào tường.
Phần sau đầu bị va đập mạnh, cậu cảnh sát đau tới độ phải kêu lên, người đàn ông này cao hơn cậu ta cả một cái đầu, ngoại hình tuấn tú lạ thường nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ.
Tóm lại là nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy chẳng giống cảnh sát chút nào.
Vài cảnh sát đứng tuổi cũng sợ hãi giật mình mà hô hoán theo. Tạ Lam Sơn vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, anh vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi mắt như một đáy hồ sâu thẳm.
Thẩm Lưu Phi đi tới từ sau lưng anh, y ghìm chặt cổ anh bằng khuỷu tay rồi kéo anh lại gần mình. Y áp môi vào tai anh, giọng nói vừa trầm vừa êm ái: “Tạ Lam Sơn, đừng xúc động.”
Đây là lời trấn an và khuyên nhủ chính xác nhất, Tạ Lam Sơn bỗng thấy mất hết sức lực mà buông lỏng tay. Anh thừa nhận bản thân quá xúc động, nhưng khi đó anh thật sự không kiểm soát được mình.
Chỉ người này mới làm anh cảm thấy an tâm.
Vì mối đe dọa đánh bom không biết ở đâu ra mà nhà ga đường sắt cao tốc đã khẩn trương khởi động kế hoạch dự phòng chống kh ủng bố, nhiều chuyến tàu buộc phải hoãn lại. Khi Tạ Lam Sơn quay về sảnh chờ tàu, những hành khách quay lại sau khi sơ tán đều tỏ ra oán giận, tình hình này là phải chờ đến tận tối, tự nhiên lãng phí mất bao nhiêu thời gian.
Tiếng loa phát thanh trên đầu lặp đi lặp lại rằng cảnh sát phá án đã hiểu nhầm, hiện tại đã không còn nguy hiểm nữa.
Cô bé mắt to mặc áo hoa vẫn ở đó, thấy Tạ Lam Sơn xuất hiện thì vui vẻ vẫy tay chào anh, thậm chí còn suýt nhảy cẫng lên vì phấn chấn. Anh trai này vừa đẹp vừa dũng mãnh, mặc dù cũng ù ù cạc cạc về mấy từ như chống kh ủng bố hay chống cháy nổ gì đó, nhưng cô bé cảm thấy việc anh ôm lấy mình để bảo vệ là hành động chỉ có siêu anh hùng trong phim mới làm. Nhưng người mẹ trẻ tuổi bế con gái thì không nghĩ như thế, chị ta quắc mắt lườm Tạ Lam Sơn rồi lẩm bẩm: “Thời buổi này năng lực nghiệp vụ của cảnh sát chẳng ra làm sao, gặp có tí chuyện đã làm ầm lên rồi…”
Tạ Lam Sơn rất mệt mỏi, anh lười giải thích cũng chẳng muốn giải thích làm gì. Thẩm Lưu Phi đưa cho anh một ly cà phê nóng, anh cầm cốc giấy, ngón tay mảnh khảnh miết nhẹ trên mép cốc, vẫn không nói câu nào.
Anh cảm thấy mình sắp mất kiểm soát hoàn toàn rồi, bên cạnh anh là vách đá cheo leo ngàn thước, là vực sâu vạn trượng thăm thẳm, chỉ còn một bước nữa thôi là sẽ ngã xuống.
Anh cảm thấy mình càng ngày càng rời xa mấy chữ “cảnh sát tốt” kia.Hết chương 97.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]