“Hình như bây giờ gió đã yếu đi rồi, anh có lái thuyền đưa chúng tôi về được không?”
Gió có yếu đi nhưng sóng vẫn rất mạnh, nước biển đen ngòm cuộn trào xô vào làm con thuyền rung lắc. Phòng điều khiển bị hư hại nghiêm trọng, cả con thuyền đang lay động, mấy cô gái cảm thấy lo lắng về tình trạng con thuyền, tất cả đều nhìn chằm chằm Tạ Lam Sơn đầy khẩn thiết, chỉ mong anh có thể đưa bọn họ về nhà.
Tạ Lam Sơn đau đầu khủng khiếp, cơn đau bén nhọn nhói lên trong hộp sọ của anh. Anh ngồi đỡ trán trên sofa, nhẹ nhàng hít thở để điều chỉnh lại, nghỉ được một lát anh mới đan mười ngón tay đặt lên trán rồi nói: “Tôi quên rồi.”
Bành Nghệ Tuyền không tin được, cô nàng hét ầm lên: “Anh quên? Đùa đấy à, chẳng nhẽ đó là skill game gì mà còn có hạn chế thời gian hay sao?”
“Tôi quên thật.” Chính Tạ Lam Sơn cũng cảm thấy kinh ngạc, cảm giác quen thuộc đối với bánh lái du thuyền bộc phát ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nhưng giờ lại mất hút không còn lại gì. Anh chịu đựng cơn đau đầu dữ dội mà đứng dậy khỏi salon, “Đừng lo, bên công an đã định vị được chúng ta rồi, đợi bão tan sẽ tìm cách điều lực lượng cứu hộ tới. Tiêu Cốc là nghi phạm chính, việc quan trọng nhất lúc này là tìm được cô ta trên con thuyền này.”
Tuy khả năng không cao nhưng anh vẫn hơi lo lắng, rằng Tiêu Cốc bại lộ sẽ chọn cách đồng quy vu tận, chị ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095655/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.