Chương trước
Chương sau
Điện thoại vệ tinh và thiết bị liên lạc vô tuyến trên tàu đã bị ai đó phá hủy, sau khi kiểm tra thi thể, Tạ Lam Sơn càng nghi ngờ Tiêu Cốc hơn, anh đoán chị ta sẽ không dám gây thêm chuyện ngay trước mũi cảnh sát, chẳng bao lâu sau anh đã nhận thấy nhiệm vụ đưa những cô gái này về càng trở nên cấp bách hơn.

“Dây bị cắt vẫn có thể nối lại được mà, năng lực thực hành của mấy nhóc kém thật đấy.” Anh vừa nói vừa sửa thiết bị liên lạc không dây bằng công cụ của Thường Minh. Mấy cô gái chen chúc nhau bên ngoài phòng thuyền trưởng nhìn anh, bọn họ vốn không có khả năng sử dụng thiết bị liên lạc không dây, dù thiết bị có dùng được thì cũng chỉ có thể nhìn để đó. Mấy người này cũng chẳng dám đi vào, xác Thường Minh vẫn còn ở đó, bên trong nồng nặc mùi.

Anh tẽ bỏ phần dây đồng bị đứt, xoắn cẩn thận từng sợi một rồi dùng băng dính cách điện quấn lại. Mở nguồn điện lên, thiết bị lập tức phát ra âm thanh chói tai, sau đó là một tiếng bíp, có vẻ như còn tệ hơn.

Thấy người này mò mẫm rất lâu nhưng kết quả có vẻ không ra sao, Vu Thấm không cầm lòng nổi mà trợn mắt: “Chú cảnh sát, rốt cuộc chú làm được không vậy?”

“Soooooooorry.” Tạ Lam Sơn quay đầu lại, gương mặt và giọng điệu đầy tà tính, anh mỉm cười phóng điện đầy hào nhoáng với mấy cô gái, “Được ngay đây, được ngay đây.”

Kiểm tra thì thấy tụ điện bị hở mạch, và sau khi thay thế thì cuối cùng thiết bị đã được sửa xong.

Đã mười giờ tối, ban ngày tổ trọng án vừa mới trải qua một đợt làm loạn, đã mấy ngày rồi mà các vị phụ huynh không nhận được thông tin chính xác, thế là họ lại tới biểu tình ở cục công an. Truyền thông đánh trống reo hò, lãnh đạo thì phê bình khiển trách, tổ trọng án vẫn đang phải tăng ca sấp mặt vì vụ bắt cóc trên du thuyền này.

Tiếng chuông bất thình lình phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, Đinh Ly bắt máy, vừa nghe được giọng nói bên kia đã chấn động hết hồn, cô nàng lắp ba lắp bắp: “Đội, đội trưởng Đào, là… là đàn anh Tạ!”

Thẩm Lưu Phi bước lên đầu tiên, cướp lấy điện thoại trước Đào Long Dược: “Tạ Lam Sơn?”

Tạ Lam Sơn nghe được giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe mà tim bắt đầu đập loạn, hơi ấm từ trái tim lan ra khắp toàn thân, khóe môi cũng vô thức nhếch lên: “Ồ, ai đấy?”

“Ăn nói tử tế đi.” Nghe thấy cái giọng điệu cợt nhả này là biết người bên kia không sao, Thẩm Lưu Phi cũng mỉm cười, “Mấy cô gái ổn không?”

“Một người bị nhiễm toan ceton tiểu đường và có dấu hiệu tái phát, cô bé phải được đưa đến bệnh viện thật nhanh, những người còn lại thì không sao.” Tạ Lam Sơn thầm nghĩ: Đâu chỉ không sao, còn ầm ĩ đau cả đầu đây này.

Thẩm Lưu Phi thở phào: “Tôi phải nhắc nhở cậu, cẩn thận cô giáo trên thuyền, cô ta là mẹ của Diêu Dao.”

“Tôi đoán được rồi.” Tạ Lam Sơn quay đầu nhìn lướt qua, xác nhận Tiêu Cốc đang đứng ở chỗ xa phòng thuyền trưởng nhất, ánh mắt chị ta đầy hung ác nham hiểm trộn lẫn với bi ai sầu thảm, gương mặt cũng chẳng thể giấu được dấu vết thời gian ập đến bất chợt, như thể tất cả năng lượng giúp chị ta chống đỡ đã cạn kiệt trong một đêm. Tạ Lam Sơn quay đầu rồi bổ sung, “À phải rồi, thuyền trưởng Thường Minh đã chết, trên thuyền có một lượng lớn ma t úy đá, tôi phát hiện gã ta có hành vi lén lút, số ma t úy đó hẳn là của gã ta.”

“Bảo sao.” Nhớ đến phản ứng gượng gạo của Bành Trình hôm đó, có vẻ như Thẩm Lưu Phi chẳng còn ngạc nhiên nữa, xem ra người nhà họ Bành không chỉ giấu giếm một chuyện, như vậy thì cũng tăng thêm một cửa đột phá cho vụ án của Diêu Dao.

Những gì cần báo cáo đã báo xong hết, Tạ Lam Sơn chợt nảy ra suy nghĩ khác, anh hỏi: “Tôi nghĩ tôi sẽ mau chóng tìm được hung thủ thôi, anh có gì muốn nói với tôi không?”

Thẩm Lưu Phi nói: “Bình an trở về.”

Tạ Lam Sơn không cam lòng: “Còn gì nữa?”

Thẩm Lưu Phi nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Không nghe được câu mình muốn nghe nhất, Tạ Lam Sơn tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

Thẩm Lưu Phi không lên tiếng, sau một khoảng lặng vừa ngắn ngủi vừa hàm súc, y chỉ vừa nói được một chữ “Tôi” thì điện thoại đã bị ngắt.

Đúng thời khắc quyết định thì thiết bị liên lạc mất tín hiệu, Tạ Lam Sơn không chịu nổi nên đã bực bội chửi tục một câu, nhưng còn chưa chửi dứt câu thì Trâu Nhược Kỳ đã hét lên.

“Mọi người nhìn kìa!”

Mọi người nhìn ra ngoài theo tiếng hô hoán, một bức tường nước được dựng lên cao vút ngoài biển đang đổ ập về hướng du thuyền như muốn nghiền nát tất cả.

Cuối cùng cơn bão lớn dẫn theo sấm sét mưa to đã tới.

Một tia sét đánh xuống, bầu trời trắng xóa trông còn đáng sợ hơn cả khuôn mặt người chết. Liên lạc vô tuyến điện bị gián đoạn, sóng trên mặt biển nhô cao tận trời, khi đến gần du thuyền thì phần trên của bức tường nước uốn cong thành một vòng cung, tựa như một chồng gạch có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào. Mọi người bao gồm cả chính Tạ Lam Sơn đều cảm thấy sợ hãi, du thuyền có sang trọng xa hoa đến mấy thì cũng chỉ là một con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, nếu bị cơn sóng lớn trước mặt đập thẳng vào thì e là sẽ vỡ tan.

Tạ Lam Sơn chạy đua với thời gian, anh lớn tiếng chỉ huy: “Mặc áo phao vào hết đi!”

Mấy cô gái gào thét thảm thiết nhưng rồi những tiếng kêu cũng lập tức bị tiếng nước lấn át, Bành Nghệ Tuyền luôn tự khóa mình trong phòng ngủ cũng mở cửa, nghiêng ngả xiêu vẹo đi tới giữa nhóm người. Suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái chưa thành niên, bên ngoài cuồng phong gào thét, đến cả trần phòng cũng rung chuyển, Bành Nghệ Tuyền sợ hãi cực độ, dính chặt bên cạnh Tạ Lam Sơn không chịu rời đi. Cô nàng cho rằng có ai đó trong đám con gái này muốn hại mình nên mới không muốn ở chung một chỗ với bọn họ, huống hồ nhỡ đâu rơi xuống biển thật thì cũng chỉ có vị cảnh sát này mới cứu được cô nàng.

Tiêu Cốc chia áo phao cho từng cô gái một, đến khi đưa tới tay Bành Nghệ Tuyền thì hơi khựng lại một chút, sau đó chị ta nói: “Mau mặc vào đi, cẩn thận đấy.”

Hồi ở trường cảnh sát, Tạ Lam Sơn là gương mặt chịu khó và chăm chỉ tiêu biểu, đến khi gia nhập đội ngũ của Tùy Hoằng thì anh đã được rèn cho trở thành một chiến sĩ toàn năng, biết đấu đối kháng, biết Cầm Nã thủ*, biết nhảy dù từ trên cao cũng biết cúi người xuống dốc, có thể sử bắn súng chuẩn xác không cần ngắm, nhưng chỉ mỗi lái chiếc du thuyền này là không biết, dù gì thì đây cũng là sở thích của người giàu, không dùng được trong thực chiến. Tuy nhiên khi nguy hiểm ập đến với bức tường nước này, huyệt thái dương của anh giật liên hồi, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, rằng bản thân đã từng lái du thuyền trước đây.

*Cầm Nã thủ là một môn võ chuyên sử dụng lực từ bàn tay tới các ngón tay để tấn công đối phương. Trong tiếng Trung, Cầm có nghĩa là bắt giữ, Nã là kiểm soát, Cầm Nã nghĩa là nghệ thuật bắt giữ, kiểm soát.

Anh phán đoán hướng gió bằng tốc độ nhanh nhất, lúc này con thuyền đang ở một trong những góc phần tư nguy hiểm khi cơn bão quặt sang phải, nhất định phải lập tức tránh xa.

Tạ Lam Sơn nín thở tập trung tinh thần, anh dồn sức bẻ bánh lái, để mũi tàu bên phải chịu được sức gió ngày càng lớn rồi lao đi với tốc độ tối đa.

Mũi tàu nghiêng một góc lao vào tường nước, khoang thuyền trưởng không chịu được va chạm từ cơn sóng lớn nên đã bị hư tổn một phần, nước biển lạnh như băng trộn lẫn những mảnh thủy tinh vỡ ngay lập tức đập vào mặt Tạ Lam Sơn, tựa như một cái tát nặng ngàn cân giáng thẳng vào miệng.

Ngón cái bị gãy xương đau đớn vô cùng, dưới tác động của nước biển quả thực rất khó có thể nắm chặt bánh lái, mặt Tạ Lam Sơn chi chít vết thương, miệng cũng toàn vị nước biển trộn cùng với máu, vừa mặn vừa tanh ngọt. Anh nghiến răng nghiến lợi, cơ bắp toàn thân căng lên cứng như sắt, anh chống lại sóng lớn và mưa to, lái du thuyền vào phạm vi có thể miễn cưỡng trụ được trước cơn bão.

Thuyền vẫn còn lắc lư, lại thêm một tia sét giáng xuống từ bầu trời, sóng biển rít gào từng hồi nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm trí mạng. Tạ Lam Sơn buông bánh lái rồi đi tới phòng khách nơi mấy cô gái đang tập trung, anh dựa vào cửa thở hồng hộc, lúc nâng tay áo lên để lau mặt thì thấy mặt đau rát, anh còn nhận ra cả người đã ướt nhẹp từ bao giờ.

Vu Dương Tử nhìn mà sợ hết hồn, cô gái đờ đẫn tiến tới trước mặt Tạ Lam Sơn rồi dè dặt nói: “Chú cảnh sát, tôi vừa mới nhớ ra một chuyện, không biết có hữu dụng hay không?”

Bên tai vẫn còn tiếng nước chảy ào ào không biết là sóng hay mưa, Tạ Lam Sơn hoàn toàn không nghe rõ giọng cô gái, chỉ có thể hét lên: “Cô nói gì cơ?!”

“Tôi nói là!” Vu Dương Tử cũng gào theo, “Chú cảnh sát! Tôi nhớ tới một thứ có lẽ có liên quan tới vụ án!”

“Đừng có gọi bừa như thế, gọi nữa là già thật đấy, phải gọi là anh cảnh sát.” Tạ Lam Sơn nghe được rõ ràng, anh vươn tay búng trán Vu Dương Tử rồi hỏi, “Phát hiện ra cái gì?”

Vu Dương Tử xoa trán rồi ghé vào bên tai Tạ Lam Sơn: “Sau khi tôi trở mặt với chị gái, bọn tôi không thể ở chung phòng được nữa nên tôi đã qua phòng cô Tiêu Cốc ở, nhưng tôi phát hiện có một nửa viên con nhộng bị tách vỏ ở dưới gầm giường cô ấy, tôi đã gói vào trong khăn tay rồi giấu đi.”

Tạ Lam Sơn chợt hiểu, cuối cùng thủ đoạn hạ độc nghĩ mãi không ra cũng đã có lời giải.

Đây là một phản ứng dạng disulfiram được tạo ra bởi cephalosporin* và rượu. Mức độ nghiêm trọng của phản ứng ngộ độc phụ thuộc vào liều lượng của thuốc và hàm lượng cồn, nhẹ thì chóng mặt buồn ngủ, nặng thì suy hô hấp thậm chí là sốc thuốc. Rõ ràng hung thủ đã lợi dụng thói quen thích uống rượu của Thường Minh, kẻ này đã cho một lượng lớn bột cephalosporin vào nước thịt bò hầm, và nguyên một con thuyền chỉ toàn những cô gái chưa thành niên, chỉ có Thường Minh có thể uống vodka. Gã có phản ứng giống như dùng disulfiram nghiêm trọng đến mức mất năng lực chống cự, cứ thế bị hung thủ đâm chết bằng một nhát dao.

*Cephalosporins thuộc nhóm kháng sinh β-lactam có nguồn gốc từ nấm Acremonium.

Anh nhớ lại, chính Tiêu Cốc là người chuẩn bị đồ ăn cho bữa cơm tập thể trên du thuyền hôm đó, cũng chính Tiêu Cốc đã ngăn cản anh uống rượu cùng với Thường Minh.

Tạ Lam Sơn giương mắt nhìn quanh, ngoài Bành Nghệ Tuyền vẫn đang giữ rịt lấy cánh tay của anh, những cô gái còn lại đều đã mặc áo phao màu cam, run lẩy bẩy bám chặt lấy nhau để động viên và hỗ trợ mọi người.

Sau một hồi hỗn loạn, chỉ có Tiêu Cốc biến mất.Hết chương 79.

*Disulfiram bản thân là một chất tương đối không độc. Tuy vậy, disulfiram làm thay đổi rõ rệt chuyển hóa trung gian của rượu và làm tăng nồng độ acetaldehyd trong máu gấp 5 – 10 lần so với mức đạt được ở người uống rượu không dùng disulfiram trước. Việc uống rượu ở người đã được điều trị trước bằng disulfiram gây hội chứng acetaldehyd. 

Trong vòng năm đến mười phút, mặt cảm thấy nóng, và ngay sau đó đỏ bừng. Tiếp theo có cảm giác mạch đập ở đầu và cổ, và phát triển nhức đầu mạch đập. Người bệnh thấy khó thở, buồn nôn, nôn, ra mồ hôi, khát, đau ngực, hạ huyết áp, ngất thế đứng, yếu ớt, chóng mặt, nhìn mờ và lú lẫn. Mặt đỏ bừng chuyển sang tái xanh và huyết áp có thể hạ tới mức sốc. 

Chỉ 7ml rượu có thể gây triệu chứng nhẹ ở người nhạy cảm, và tác dụng này khi xảy ra, kéo dài 30 phút đến nhiều giờ. Khi những triệu chứng hết, người bệnh mệt lả và có thể ngủ thiếp trong nhiều giờ. Chính vì hội chứng chuyển hóa này mà người bệnh sợ uống rượu. Disulfiram được dùng làm thuốc ngăn cản uống rượu giúp chống nghiện rượu. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.