Trâu Nhược Kỳ thật sự đã thức trắng cả đêm, cũng không ngồi cùng mấy người bạn khác cho an toàn. Cô bé mở to mắt cả một đêm bên giường Lục Vi Vi theo lời dặn của Tạ Lam Sơn. Quả nhiên đúng như lời Tạ Lam Sơn nói, Lục Vi Vi nôn mấy lần vào ban đêm, cũng may Trâu Nhược Kỳ kịp thời làm sạch chất nôn trong cổ họng của cô, nhờ vậy mới không bị ngạt thở do chất thải và sống sót.
Sắc trời mù mịt không rõ nhưng rồi cũng đã qua được một đêm. Trâu Nhược Kỳ ghé vào đầu giường, vì cả đêm không chợp mắt nên giờ lưng cô bé đã mỏi nhừ, buồn ngủ tới mức mí mắt chập vào nhau. Bỗng nhiên có tiếng đập cửa bên ngoài, Trâu Nhược Kỳ không dám bất cẩn, cô bé dè dặt đứng dậy, dán mặt lên cửa rồi hỏi: “Ai đấy?”
“Cô Tiêu Cốc đây.”
Cô bé mở cửa ra thì thấy bên ngoài đúng là cô giáo Tiêu Cốc và Vu Dương Tử.
Trên khoang thuyền chia hai người một phòng, vốn Vu Dương Tử ở cùng chị gái Vu Thấm, nhưng sau vụ hỗn loạn đêm qua, Vu Dương Tử không còn dám chung phòng với chị gái nữa, cô chủ động đề xuất chung phòng với Tiêu Cốc rồi trải qua một đêm tạm bợ.
Tiêu Cốc tới gọi Trâu Nhược Kỳ đi ăn gì đó nhưng Trâu Nhược Kỳ không chịu. Đôi mắt cô bé hoang mang muốn mở ra nhưng không mở nổi, chỉ đang cố chống chịu: “Em đã hứa cả đêm nay phải ở cạnh trông Vi Vi.”
“Em hứa với ai? Với lại trời sáng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095648/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.