Chương trước
Chương sau


Ngủ đến tận khi mặt trời lên hẳn, thuyền đi rất ổn định nên gần như không cảm nhận được sóng vỗ vào thân tàu. Bảo sao người ta vẫn nói đại dương là cái nôi của sự sống, đã lâu lắm rồi Tạ Lam Sơn không cảm thấy khoan khoái thảnh thơi như vậy. Từ cửa sổ có thể nhìn ra biển khơi, mặt biển phẳng lặng như tấm gương, đôi khi sẽ có vài đợt sóng nổi lên, tung bọt trắng xóa. Trái tim Tạ Lam Sơn run lên trước thế giới chỉ có hai màu xanh và trắng này, anh nhìn chằm chằm vào biển khơi và trầm ngâm một lúc lâu, cảm thấy rằng một phần cơ thể của mình đang được đánh thức, như thể đang lắng nghe một cuộc đối thoại tự nhiên không lời.

Anh rời giường rửa mặt chải đầu, vừa táp một vốc nước lên mặt thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Đoán được tiếng kêu phát ra từ khu vui chơi, Tạ Lam Sơn bỗng cảm thấy căng thẳng, đêm qua anh có lòng dạy dỗ cô tiểu thư xử sự quái đản kia, còn cố tình không cởi còng tay cho cô nàng.

Tạ Lam Sơn bước nhanh tới khu vui chơi, mấy cô bé cũng đã lục tục tới đông đủ, sau đó lại có một tiếng thét chói tai cao vút xuyên vào tai anh.

Bành Nghệ Tuyền chết thảm bên cạnh bể. Cô nàng vẫn đang bị còng trên lan can kim loại, có một con dao rơi trên nền đá cẩm thạch, bộ đồ trắng của cô nàng đầm đìa máu tươi, ngay cả nước trong bể cũng bị nhuộm đỏ.

Tạ Lam Sơn bị cảnh tượng trước mắt gây ám ảnh không động đậy nổi, anh vốn nên tiến lên kiểm tra Bành Nghệ Tuyền còn sống hay không trước, nhưng hình ảnh này lại quá giống cơn ác mộng máu me be bét đầy tăm tối kia, khiến những mảnh vỡ ký ức bị phân tán trong anh ùa về trở lại.

Thậm chí anh còn nhìn thấy mặt của cô gái tên Trác Điềm kia giàn giụa nước mắt, gọi tên anh cầu xin tha mạng cho mình, nhưng cô không gọi anh là “Tạ Lam Sơn” mà lại gọi tên một người khác, nghe na ná như Dạ Thần.

Tạ Lam Sơn bàng hoàng, rõ ràng trong mơ chính tay anh đã giế t chết cô gái đó, vậy thì “Dạ Thần” đồng âm này là ai?

Tiếng cô giáo Tiêu Cốc vội vang lên bên tai Tạ Lam Sơn: “Đỡ Nghệ Tuyền xuống đã, xem còn cứu được không, chìa khóa đâu? Chìa khóa đâu rồi?”

Bá Nhân vì ta mà chết, nếu không còng Bành Nghệ Tuyền thì chuyện này cũng chẳng xảy ra, lúc này Tạ Lam Sơn đã vô cùng hối hận, cơn đau đầu gần chết lại bùng nổ dồn dập hơn, làm anh gần như không đứng nổi. Anh cố gắng chịu đựng lấy cái chìa khóa còng tay ra khỏi túi, run rẩy nói: “Chìa khóa… chìa khóa ở đây.”

Tạ Lam Sơn đưa chìa khóa, anh muốn tiến lên xem thi thể Bành Nghệ Tuyền nhưng lại bị mấy cô gái chặn lại.

Cầu Phỉ chỉ vào mặt anh rồi quát lớn: “Chính anh! Chắc chắn chính anh đã giết Nghệ Tuyền!”

Mấy cô bé còn lại cũng đồng loạt hét lên: “Chính là anh! Chính là anh!”

Năm cô gái cùng gào lên, âm thanh đáng sợ đó lại càng làm đầu anh đau dữ dội hơn, Tạ Lam Sơn cố gắng giải thích: “Mấy người bình tĩnh chút, tôi là cảnh sát, tôi không giết người.”

Tạ Lam Sơn đưa mắt nhìn Trâu Nhược Kỳ để làm chứng, nhưng Trâu Nhược Kỳ lại sợ đến mức trốn tiệt phía sau người trưởng thành duy nhất ở đây, cô trốn sau cô giáo Tiêu, sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: “Anh ta, anh ta lái xe đâm vào tôi, còn lừa tôi nói mình là cảnh sát…”

Nói vậy lại càng mù mịt hơn, Lục Vi Vi nhặt con dao rơi bên cạnh Bành Nghệ Tuyền lên rồi vung loạn về phía Tạ Lam Sơn, cô nàng đứng cách Tạ Lam Sơn một khoảng, màn múa dao điên rồ này đã suýt chém vào Vu Dương Tử đứng chéo ngay trước mặt cô bé.

Cô giáo Tiêu tiến lên cướp lại con dao từ tay Lục Vi Vi để cô bé nấp sau mình như gà mái bảo vệ con. Chị ta là giáo viên, chị ta biết mình có trách nhiệm đứng ra bảo vệ sự an toàn của đám trẻ trong thời điểm này. Tiêu Cốc đứng chắn trước mặt Tạ Lam Sơn và mấy cô bé, sau đó gào lên về phía khoang lái: “Thường Minh! Thường Minh chú mau qua đây đi!”

Nhưng có lẽ Thường Minh không nghe thấy nên mãi không xuất hiện.

Không có được sự hỗ trợ từ nam giới, Cầu Phỉ lại hét ầm ầm lên, có vẻ như cô đã sợ đến phát điên: “Biết trước thì đã không cho kẻ này lên thuyền, anh ta sẽ giết hết chúng ta! Giết hết!”

Tạ Lam Sơn không thể biện bạch nổi, lại sợ bản thân cử động lại kích động hành vi quá khích của mấy cô bé, chỉ có thể trấn an tâm lý mấy người này trước.

“Anh dựa vào đâu để bảo chúng tôi tin anh? Trừ phi…” Vu Thấm cúi đầu đi lục lọi khắp nơi, cô thấy chiếc còng tay Trâu Nhược Kỳ đang cầm thì giật lấy ném thẳng vào tay Tạ Lam Sơn, cô gào lên với anh, “Anh tự còng tay lại thì chúng tôi mới tin được.”

Vu Dương Tử tranh thủ lúc chị gái nói chuyện thì đã chạy ra ngoài, lúc quay về đã cầm thêm một chiếc rìu cứu nạn trong tay. Sự xuất hiện của cái rìu đã đẩy bầu không khí căng thẳng lên đ ỉnh điểm, mấy cô bé lại bắt đầu nhao nhao lên, có người muốn cướp búa, có người muốn đoạt dao.

“Đừng có động vào mấy thứ vũ khí đó, mấy người sẽ bị thương đấy!” Tình thế tồi tệ lại cực kỳ nguy hiểm, Tạ Lam Sơn gào lên, “Được rồi! Chỉ cần mấy người bình tĩnh lại thì tôi còng tay cũng không sao.”

Anh tự tròng tay mình vào còng, sau hai tiếng lách cách thì chiếc còng đã bị khóa lại.

Hành động của Tạ Lam Sơn chiếm được ít tin tưởng từ Tiêu Cốc, nhưng dù sao cũng là vấn đề liên quan tới an nguy của năm cô bé, Tiêu Cốc không dám mạo hiểm, chị ta chỉ có thể nói với Tạ Lam Sơn: “Giờ tôi cũng rất hoảng loạn, ở đây chỉ có mình anh là người ngoài nên đành có lỗi với anh trước. Anh qua phòng chứa đồ ngồi một lát đi, để tôi bàn bạc với lão Thường xem nên làm gì.”

Tạ Lam Sơn bất lực lắc đầu rồi lại quay sang liếc nhìn Bành Nghệ Tuyền trong vũng máu. Chẳng cần Tiêu Cốc phải ép buộc, anh tự giác đi xuống khoang đáy như chịu phạt.

Giải thích cũng không có tác dụng, anh cũng không thể thực sự ra tay với mấy cô nhóc mười sáu mười bảy tuổi, vậy nên đành phải chờ bọn họ tỉnh táo lại rồi nói, bản thân anh cũng muốn im lặng suy nghĩ chuyện đã xảy ra tối hôm qua, phỏng đoán xem rốt cuộc hung thủ là ai.

Tạ Lam Sơn bị nhốt vào phòng chứa đồ, ngồi một lúc lâu mới hoàn hồn lại sau cú sốc và cảm giác tội lỗi, anh cứ thấy chuyện này có gì đó là lạ. Anh để ý trên còng tay có ít máu tươi, cúi đầu ngửi thử thì thấy mùi ngọt chứ không tanh, thè lưỡi ra nếm thử mới biết vậy mà lại là si-rô.

Thực ra độ đậm màu của máu này không đúng lắm, nhưng vừa nãy anh lại không nhận ra.

Trong phòng chứa đồ chỉ có một ô cửa sổ đóng kín to bằng lòng bàn tay, Tạ Lam Sơn cố gắng nhìn từ cửa sổ ra ngoài, anh thấy một con chim biển màu trắng cực lớn đang chao liệng song song giữa đại dương và bầu trời.

Chim là loài sinh vật mãi mãi tự do, còn người thì bị giam cầm và mất đi tự tại. Tạ Lam Sơn cảm thấy buồn cười cho chính mình, anh li3m môi, ngẩng đầu nhìn tình cảnh tù túng trước mắt của bản thân, trong một nơi chỉ bé bằng hộp diêm, đồ đạc chất đống như núi, có một thứ mùi lạ gay mũi tỏa ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy vẫn nên đổ lỗi cho Thẩm Lưu Phi: “Tất cả là do đồ khốn nhà anh, quấy rầy giấc mộng của tôi, làm nhiễu loạn tâm trí của tôi!”

Người vừa bị giam vào phòng chứa đồ ở khoang đáy thì Bành Nghệ Tuyền đã lặng lẽ mở mắt, đôi con ngươi đen láy to tròn liếc từ trái qua phải, sau đó đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng cười khanh khách. Mấy cô bé còn lại thì kinh hãi hô lên, chỉ có Trâu Nhược Kỳ và Cầu Phỉ biết chuyện, còn lại đều không hay biết gì, còn tưởng cô nàng thật sự chết rồi.

Máu tươi trên nền gạch là từ túi máu nhân tạo dùng để quay phim.

“Túi máu này là do anh trai tôi để lại khi anh ấy đưa một cô nàng ngôi sao nào đó lên thuyền chơi, trong phòng tôi vẫn còn một túi đó.” Bành Nghệ Tuyền chưa bao giờ bị bỏ lại một mình như thế, cô nàng tiểu thư tức giận phải nghĩ bằng được cách trả thù, cô nàng đứng dậy từ dưới đất, lạnh lùng nhếch môi, “Vốn muốn vui vẻ hai ngày với anh ta, ai bảo anh ta không uống rượu mời, cứ để anh ta ở trong phòng chứa đồ đi.”

Rõ là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt óng ánh gợn sóng khi cười, xán lạn tựa như vì sao sáng nhất giữa đêm hè đầy sao. Nhưng vào lúc này, trên mặt cô nàng lại là vẻ đắc ý của kẻ nắm quyền khống chế, là sự vui sướng khi trả đũa được người ta, là nỗi oán hận yêu thích lại không có được, là sự không cam lòng khi khao khát chưa thỏa mãn… Những thứ cảm xúc ấy trải qua một loạt những thay đổi rất tinh tế, cuối cùng ngưng tụ lại thành trạng thái dữ tợn và xấu xí nhất.

Dù thế nào đi nữa thì trò đùa này cũng đã thành công, Bành Nghệ Tuyền lại nở nụ cười, lúc này nụ cười của cô nàng lại càng đẹp hơn. Cô quay đầu lại vỗ lên mặt Trâu Nhược Kỳ và nói bằng giọng khen ngợi: “Cậu diễn chuẩn nhất đấy.”

Cô giáo Tiêu sững sờ đứng một bên, chị ta thực sự nghĩ cô bé này đã chết rồi, bàng hoàng hồi lâu mới sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào Bành Nghệ Tuyền và nói: “Sao em có thể đùa kiểu này, vừa nãy suýt chút nữa tôi đã định lấy dao đâm cái anh họ Tạ kia rồi!”

“Mắc mớ gì đến cô? Chẳng phải cô là bảo mẫu hay sao?” Bành Nghệ Tuyền nói đến là hùng hồn, hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của trò đùa dai này, “Bớt can thiệp vào những chuyện không nên can thiệp đi, cô đi làm đồ ăn sáng hộ cái, đừng quên ai là người trả lương cho cô.”

Mấy cô bé nhốt Tạ Lam Sơn vào phòng chứa đồ ở khoang đáy của du thuyền, chẳng bao lâu sau đã cảm thấy nhàm chán.

Cầu Phỉ nói: “Chán quá, sao cái thuyền này không nhúc nhích gì vậy?” Cô lấy điện thoại ra lướt một hồi, trên biển không có sóng điện thoại.

Vu Dương Tử cất chiếc máy quay kỹ thuật số của mình rồi nhăn nhó: “Chẳng phải giờ du thuyền đều lên mạng được sao, tôi còn phải cày phim nữa.”

Bành Nghệ Tuyền cũng bực bội: “Tôi cũng không biết, hẳn là phải có mạng vệ tinh, lên mạng được mà.”

Thời đại Internet, chẳng ai muốn bị ngăn cách trên một hòn đảo biệt lập không có thông tin, thuyền Tinh Huy có trang bị modem vệ tinh, lớn hơn một chút so với hộp giải mã tín hiệu mạng gia đình nhưng có chức năng tương tự, có thể kết nối với các vệ tinh hàng hải để lên mạng hoặc gọi điện thoại cho người ở đất liền. Nhưng chẳng hiểu tại sao, hôm nay chiếc hộp thần kỳ ấy lại không hoạt động.

Mọi người đều cảm thấy buồn chán, Trâu Nhược Kỳ đề nghị: “Chắc là hỏng rồi, hay chúng ta qua hỏi chú Thường xem có sửa được không?”

Không chờ thêm nữa, mấy cô bé cùng tới phòng điều khiển, nhưng Thường Minh gục trên bánh lái vẫn bất động.

Thường Minh có mối quan hệ lâu năm với nhà họ Bành. Trước đó Thường Minh đã làm lái xe cho Bành Hoành Bân, về sau có bằng lái du thuyền thì lái thuyền cho Bành Trình. Từ bé Bành Nghệ Tuyền đã gọi Thường Minh là “chú Thường”, cô nàng biết người này không có sở thích gì, chỉ thích uống vài ly mỗi khi rảnh rỗi, vậy nên gã vẫn hay mang theo một bình rượu inox dạng dẹt, trông cũng thấy toát ra phong cách Anh Quốc.

Cô nàng đi tới cạnh Thường Minh, nhìn thấy bình rượu rỗng rơi dưới đất thì bĩu môi, cô cúi đầu ghé vào bên tai gã và nói: “Chú Thường, đừng ngủ nữa, mau dậy kiểm tra hộ bọn tôi xem làm sao lại không lên được mạng với?”

Thường Minh vẫn không động đậy.

Bành Nghệ Tuyền hoảng sợ lùi từng bước về sau, gọi Cầu Phỉ và Trâu Nhược Kỳ tới hợp sức lật người lại.

Đôi mắt trợn to như chuông đồng, có một con dao cắm trên ngực Thường Minh, gã đã chết rồi.Hết chương 69.

*Bình rượu inox: 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.