Sau khi Tạ Lam Sơn ngã xuống đất, một giấc mộng đưa anh trở lại Tam Giác Vàng, một Tam Giác Vàng xanh tốt như tranh vẽ, một Tam Giác Vàng bão táp phong ba.
Trong phòng xông hơi bằng gỗ, dường như Mục Côn có khuynh hướng thích bị hành hạ, gã liên tục múc nước đổ lên đống đá núi lửa trong lò xông hơi, hơi nước bốc lên phủ kín phòng gỗ, nhiệt độ cũng tăng không ngừng.
Vốn là một thú vui nhàn nhã lại biến thành một dạng hành xác. Ngoài Tạ Lam Sơn và Mục Côn thì những người khác đều kêu nóng rồi lục tục rời khỏi phòng gỗ vì không chịu nổi. Chưa đầy nửa tiếng, đến Răng Vàng trụ lại cuối cùng trong phòng gỗ cũng không đỡ được nhiệt độ nữa, đành chào Mục Côn rồi chạy ra ngoài như bỏ trốn.
Khi chỉ còn lại hai người, Mục Côn châm điếu thuốc, rít hai hơi rồi khẽ vươn tay đưa thuốc lá tới bên miệng Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn cúi đầu, ngậm điếu thuốc ướt nhẹp kia rồi cũng hút một hơi.
“Sao lại chọn ở trong này.” Giọng khàn đi vì hơi nóng, mồ hôi Tạ Lam Sơn chảy xuống như mưa.
“Bình thường không có cơ hội nhìn em như thế này, chúng ta thẳng thắn đối diện với nhau, tốt biết bao nhiêu.” Bọn họ chỉ quấn một cái khăn tắm quanh nửa người dưới, tầm mắt Mục Côn xuyên qua làn hơi nước mịt mờ, cả người Tạ Lam Sơn đẫm mồ hôi như thoa thêm một lớp dầu trên người, cơ thể tr@n trụi đỏ lên vì hơi nóng, đường nét cơ bắp căng lên nhìn vô cùng gợi cảm.
Tạ Lam Sơn không hùa theo lời người này nói, anh ngửa đầu nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho tâm trí mình tĩnh lặng.
“Địa Ngục Vô Gián là tầng cuối cùng trong Bát Nhiệt Địa Ngục*, cậu sẽ bị lửa nóng đốt cháy hòa vào làm một, cơ thể tiêu tán nát vụn, không thể chết cũng không thể trốn, vậy nên trong tất thảy những đau đớn thì đau đớn ở Địa Ngục Vô Gián là khó có thể chịu đựng được nhất.” Đúng là quá nóng, như bị tra tấn trong một căn phòng sắt nóng chảy, Mục Côn hỏi Tạ Lam Sơn, “Em có bao giờ cảm thấy như mình đang ở trong địa ngục không?”
*Bát nhiệt địa ngục hay bát đại địa ngục, là một khái niệm trong Phật giáo để chỉ tám địa ngục, mỗi địa ngục được chia thành 16 địa ngục nhỏ hơn, tổng cộng có 128 địa ngục nhỏ. Càng tới những ngục tiếp theo thì đau khổ càng tăng, ứng với tội lỗi càng lớn. Địa ngục Vô gián là nơi mà thời gian và thân mạng đều không hề gián đoạn, các hình phạt liên miên, không có một chút dừng nghỉ dành cho những thần thức phạm tội cực nặng. Tội nhân nơi ngục này chịu muôn phần khổ sở, nhưng mạng vẫn không đứt đoạn. Họ cứ liên tục chịu cực hình mà chết đi rồi sống lại, sống lại rồi chết đi.
Tạ Lam Sơn mở mắt, anh không lên tiếng mà chỉ tự trả lời trong lòng.
Mỗi giây mỗi phút.
Mục Côn đã đi tới trước mặt Tạ Lam Sơn, gã nâng cằm anh lên: “Nhưng nếu địa ngục này chỉ có hai người chúng ta, vậy thì giống với chốn thần tiên cực lạc hơn rồi.”
Tạ Lam Sơn qua loa đáp: “Chắc vậy.”
“Sao em nói ít thế? Cứ như người câm ấy.” Mục Côn cảm thấy không có gì vui, gã đứng dậy tiếp tục múc nước đổ lên đá nóng, hơi nóng bốc lên như ngọn lửa lan ra.
“Thực ra hôm nay tôi có việc cần nói với em,” Mục Côn bỗng trở nên hung dữ, “Em đi thả một mồi lửa, đốt hết vườn thuốc phiện của bốn lão già kia cho tôi.”
Thế lực của các trùm buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng rất rắc rối và phức tạp, Mục Côn ngồi vững ở hàng đầu nhưng cũng không thể tách rời khỏi bốn gia tộc lớn luôn đi theo cha gã lúc trước. Chỉ là già thì tự đắc mình có công lao, trẻ thì không muốn người khác cản chân mình, thế là mâu thuẫn giữa hai phe ngày một trầm trọng hơn.
Bình thường Tạ Lam Sơn sẽ không chủ động hỏi nguyên nhân những việc Mục Côn sai anh làm, nhưng ánh mắt anh vẫn hiện ra thắc mắc.
“Tình hình buôn bán thuốc phiện thay đổi quá nhanh, her0in đã là ngành sản xuất bước sang sườn bên kia của con dốc rồi, nhưng bốn lão cổ lỗ sĩ đó lại nhất định không chịu nghe lời khuyên, không muốn sản xuất m@ túy kiểu mới theo tôi. Chẳng phải người Trung Quốc các em có câu ‘không ăn được thì đạp đổ’ hay sao?” Khi mất lý trí, thậm chí Mục Côn còn từng nghĩ đến việc bắn chết bốn lão già kia ngay giữa phố thay cho lời cảnh báo gửi đến lũ khỉ.
Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ rồi nói: “Trong bốn gia tộc lớn thì Ca Cương là người cố chấp nhất, Ba Tụng là người không có ý đồ tranh đấu nhất, người cố chấp thì anh khuyên không nổi, người không có ý đồ tranh đấu thì không cần anh khuyên. Còn lại hai người, Ngô Tác Đạt và Ngô Kham Bố vẫn luôn bất đồng với nhau, gần đây còn xảy ra xung đột nội bộ về một số công việc kinh doanh, đây là một cơ hội tốt, anh đốt vườn anh túc của một trong hai người này thì bọn họ sẽ lại dấy lên mâu thuẫn. Chờ đến khi cả hai sống mái với nhau rồi thì anh lại đứng giữa hòa giải, để người kia lấy ba mươi phần trăm thu nhập từ vườn anh túc của mình để bồi thường cho bên kia, hoặc là nghiên cứu phát triển thuốc mới để bồi thường. Không ai muốn nhường lợi ích hiện có cho kẻ khác, đáp án gần như chỉ có một. Nhưng chờ đến khi hai kẻ này nếm được vị ngọt của loại thuốc mới thì sẽ thành thế ba đấu hai, thiểu số phải phục tùng đa số.”
“Tôi thật sự không nhìn lầm em.” Mục Côn nở nụ cười, gã dừng một lát rồi hỏi tiếp, “Em có biết băng đỏ không?”
Tạ Lam Sơn gật đầu: “Chiết xuất của m@ túy đá.”
Mục Côn hít một hơi thuốc lá rồi nói: “Kiến thức về her0in đã được tuyên truyền rộng rãi, người bình thường sẽ không dám thử, nhưng thứ này thì khác, vẫn còn rất kín đáo và bí ẩn. Thứ này rất đẹp, giống như thạch anh tím vậy, một khi hút sẽ nghiện ngay lập tức, còn có thể ‘hỗ trợ tình d*c’, rất dễ khiến đám đàn bà mắc câu.”
Tạ Lam Sơn nhìn Mục Côn.
“Tôi định sẽ giao toàn bộ thị trường đại lục cho em sau khi đưa được băng đỏ vào Trung Quốc.” Mục Côn ôm lấy Tạ Lam Sơn, ve vuốt làn da nóng bỏng của anh, “M@ túy và tình d*c không thể tách rời, giống như tiền bạc vậy, đàn bà và đàn ông đều như nhau cả. Hiện tại băng đỏ vẫn chưa bị thu giữ ở đất nước các em, chứng tỏ chưa có ai để ý đến thị trường này. Em thử nghĩ xem, có hơn hai mươi triệu nữ sinh cấp ba ở Trung Quốc, chẳng khác nào hai mươi triệu kho báu đang chờ khai quật…”
Tạ Lam Sơn siết chặt nắm tay của mình.
“Em đang nghĩ gì thế?” Mục Côn kề sát vào Tạ Lam Sơn, ánh mắt gã rất tinh tường, bất cứ thay đổi cảm xúc nào dù nhỏ nhất cũng không thoát khỏi mắt của gã.
“Tôi đang nghĩ về tên ‘Môn Đồ’ mà anh nói, kẻ đã nổ súng sau lưng ba tôi.” Tạ Lam Sơn đã nói như vậy để giấu giếm cảm xúc vừa rồi của bản thân một cách hợp lý.
“Tôi sẽ điều tra được nhanh thôi, nhưng tốt nhất em nên chuẩn bị sẵn tâm lý, rất có thể kẻ đó chính là người đồng đội thân thiết nhất của cha em.” Mục Côn nhìn Tạ Lam Sơn, ánh mắt gã dừng ở đôi môi đang hé mở của anh, giữa làn hơi nước mờ ảo, gã bị đôi môi ấy thôi miên.
Gã muốn lại gần nhưng Tạ Lam Sơn lại thờ ơ, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào vào háng của gã.
Mục Côn cảm thấy lúng túng, gã phẫn nộ ngồi lùi về sau: “Đ*t mẹ, tôi nóng đến mức cứng lên rồi!”
Tạ Lam Sơn mơ tới đây thì tỉnh lại.
Tống Kỳ Liên ngồi bên giường anh, cô được ánh nắng bao phủ toàn thân, vẻ mặt đượm buồn tựa như một thiên thần dẫn đường thánh thiện, đưa anh trở về trần gian từ cõi địa ngục.
Tạ Lam Sơn mở mắt ra đã xin lỗi ngay lập tức, anh biết tối qua bản thân đã quá sỗ sàng, tỏ ra bất lịch sự với Dương Lâm không liên quan, còn hành xử thô bạo với Tống Kỳ Liên.
“Không sao, vụ án này gây áp lực quá lớn cho anh, anh nên cố gắng thả lỏng.” Tống Kỳ Liên vô thức vuốt lên ngón áp út bên phải rồi chủ động đưa ra lời mời, “Sướng Sướng vẫn cứ đòi đi carnival, chờ vụ án này kết thúc anh có thể dành ra một cuối tuần để đi cùng bọn em không?”
“Được.” Tạ Lam Sơn thoải mái đồng ý, “Tôi rất thích thằng nhóc đó.”
“Thật à?” Nỗi lo lắng của một người mẹ đơn thân giờ đã bay biến hết, vẻ mặt Tống Kỳ Liên lộ ra sự mừng rỡ, nhưng cô lại sợ biểu hiện quá rõ ràng nên lại cẩn thận giấu đi, “Thằng bé cũng rất thích… rất thích khẩu súng đồ chơi anh tặng.”
Hai người bắt đầu lên kế hoạch đi chơi carnival trong khi hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì, phần lớn đều là anh nói cô nghe. Tạ Lam Sơn phấn khích hứng khởi, Tống Kỳ Liên nhìn anh mà không nén được nụ cười, người đàn ông này đã thật sự thay đổi rồi, trở nên vui vẻ hoạt ngôn hơn.
Cuộc gọi từ đội trưởng Đào luôn sai thời điểm, Tạ Lam Sơn vừa bắt máy thì bên kia đã gào lên: “Thằng nhãi cậu chết chưa vậy?”
“Ngại quá, vẫn chưa.” Tạ Lam Sơn không rảnh hơi lảm nhảm với thằng bạn, “Vụ án sao rồi? Lưu… thằng khốn kia nói sao?” Anh chẳng buồn cân nhắc đến Tống Kỳ Liên vẫn còn đang ngồi cạnh.
“Đương nhiên là thằng đó nhất quyết không thừa nhận rồi, chỉ nhận ngủ với vợ người ta chứ không nhận tội giết người, nó nói đúng là đã nghĩ đến việc làm phòng tranh mất điện để ăn cắp tranh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ý định thôi, dù gì thì việc này cũng đòi hỏi kỹ thuật cao, người thường không làm được. Cậu nói xem thằng khốn này có phải Tây Môn Khánh hiện đại không, gian díu với vợ người ta còn giết cả người, hạ lưu súc vật!”
Tạ Lam Sơn xì một tiếng nhưng không đáp.
Đào Long Dược nói tiếp: “Không chết thì về báo cáo đi, tin tốt là Mạn Thanh giả dạng làm người mua và đã thành công tiếp cận với đầu bên kia, đêm nay sẽ tới câu lạc bộ để gặp mặt chính thức, chúng ta phải bố trí sẵn sàng.”
“Nhanh thế à? Tôi về ngay.” Tin tức này rất tốt, Tạ Lam Sơn mừng đến mức quên luôn Tống Kỳ Liên bên cạnh, anh vừa gọi điện vừa thay quần áo, đến khi c ởi đồ bệnh nhân mới nhớ ra, bèn vội vã quay đầu đánh tiếng với người ta.
Tống Kỳ Liên đỏ mặt nhanh chóng quay lưng đi, nhưng cơ thể rắn chắc gọn gàng kia vẫn cứ hiện ra trước mặt không tài nào xua đi được.
Tạ Lam Sơn ăn mặc chỉnh tề, chỉnh đốn lại dung nhan rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Như sực nhớ ra gì đó, Tống Kỳ Liên gọi theo anh: “Còn chưa có kết quả kiểm tra của bác sĩ mà.”
Đầu hết đau thì lại là hảo hán, Tạ Lam Sơn được gọi cái là tới luôn, không gì khiến anh phấn chấn hơn là vụ án có tiến triển. Anh quay đầu phất tay với Tống Kỳ Liên: “Em xem thay tôi là được.”
Vì vậy khi đối diện với bác sĩ điều trị cho Tạ Lam Sơn, Tống Kỳ Liên đã bày tỏ sự lo lắng của mình: “Đầu anh ấy đau kinh khủng lắm, có phải di chứng để lại sau vụ tai nạn xe lần trước không?”
Bác sĩ nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy vết thương của cậu ấy đang hồi phục rất tốt, máu tụ trong đầu cũng đã tan hết rồi, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng vết thương ở não bộ khép lại dẫn đến tình trạng thiếu máu não cục bộ, tình huống như vậy sẽ gây đau đầu.”
“Nhưng anh ấy không chỉ đau bình thường mà đau đến mức ngất xỉu!” Lời nói qua loa của bác sĩ khó có thể khiến Tống Kỳ Liên bớt lo, “Rất xin lỗi, tôi không phải bác sĩ chuyên môn, lẽ ra không nên nghi ngờ như vậy. Nhưng tôi thật sự rất lo lắng, lần trước bị thương nặng như thế mà anh ấy còn không mổ mở sọ.”
“Nếu cần thiết thì chắc chắn chúng tôi sẽ phẫu thuật cho cậu ấy.” Bác sĩ đã thấy quá nhiều người nhà bệnh nhân lo sốt vó như thế này nên chỉ cười không để ý, “Chưa kể cảnh sát Tạ đã từng mổ mở sọ một lần rồi, mổ đi mổ lại thì không tốt đâu.”
“Đã mổ mở sọ một lần?” Tống Kỳ Liên rất kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghe Tạ Lam Sơn nhắc đến chuyện này.
“Cậu ấy đã từng trải qua phẫu thuật mở sọ trước cả lần bị tai nạn xe cộ. Đương nhiên vết thương lành rất tốt, bình thường không nhìn ra được.” Bác sĩ gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Đúng là đầu của cậu ấy đã từng chịu một lực tác động rất mạnh, có thể là tai nạn giao thông hoặc nguyên nhân khác, nhưng cậu ấy là cảnh sát mà, nên cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.”Hết chương 51.
Thực ra tác giả đã cài cắm rất nhiều chi tiết từ tận chương 1 tới giờ rồi đó…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]