Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn cùng chạy tới phòng tranh Hạc Mỹ, ai ngờ có một người quen đã đến trước cả bọn họ. Bóng dáng nổi bật như hạc giữa bầy gà, cao ráo anh tuấn, không cần nhìn mặt cũng nhận ra. Đào Long Dược nghiêng đầu ghé vào bên tai Tạ Lam Sơn, hắn hạ giọng hỏi: “Cậu báo cho anh ta tới à?”
“Không hề.” Tạ Lam Sơn cũng nhìn người nọ rồi mỉm cười, “Thần giao cách cảm, ăn ý như thế đấy.”
Người đứng bên cạnh Thẩm Lưu Phi là Trương Văn Lễ, giám đốc điều hành của phòng tranh Hạc Mỹ, người nọ tầm hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc bản thân khá tốt, vóc người thanh lịch dong dỏng cao. Nghe nói hắn ta cũng là họa sĩ, nhưng khác với Thẩm Lưu Phi đi theo trường hội họa phương Tây, người này nghiên cứu hội họa Trung Hoa từ nhỏ, mà trước giờ không có thành tựu gì đáng kể. Nhưng dù kỹ năng hội họa chỉ ở mức bình thường, trình độ luồn cúi lại rất gì và này nọ. Hiện tại Trương Văn Lễ là lãnh đạo hiệp hội mỹ thuật này, đồng thời còn là quản lý hiệp hội nghệ sĩ khác, có cả chức vụ hành chính lẫn uy danh trong xã hội.
Đào Long Dược nói rõ mục đích tới đây, chính bản thân hắn cũng thấy hơi xấu hổ: “Có khi con nhỏ đó tố cáo sai, nhưng cũng cần phải đảm bảo rằng mọi thứ đều không có sai sót trước khi mở triển lãm bảo vật quốc gia.”
“Hẳn rồi, lần này phải phiền các đồng chí cảnh sát dốc sức trong công tác bảo an của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095617/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.