Sau khi ra viện, Tạ Lam Sơn vẫn luôn muốn tìm bằng được người phụ nữ mặc áo trắng trong giấc mơ kia, giấc mơ ấy quá đỗi chân thực, sống động đến mức đáng sợ, tựa như vẽ tranh trên nền giấy trắng, ban đầu phác nét rồi sau đó tô màu, và rồi hoàn toàn hiện rõ vào thời khắc anh bị đâm xe. Anh hoài nghi liệu có phải mình đã thật sự gặp người phụ nữ đó hay không, có phải trí nhớ của mình bị thiếu hụt phần nào hay không.
Dùng phương pháp điều tra hình sự thì hẳn là sẽ được thôi.
Tạ Lam Sơn đi tìm Tiểu Lương, hóa ra cậu ta vẫn phụ trách mảng này sau khi cựu chuyên gia mô phỏng chân dung về hưu và trước khi Thẩm Lưu Phi tới.
Tiếc rằng mày mò hết cả tiếng đồng hồ trước máy tính nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Tạ Lam Sơn giơ tay gõ vào đầu Tiểu Lương một cái, hùng hổ nói: “Ngẫn quá, chẳng giống tí nào.”
“Anh ơi dù sao máy tính cũng là vật chết mà.” Phần mềm mô phỏng chân dung chuyên dụng của công an đang được chạy trên máy tính, Tiểu Lương cũng đành chịu thôi, cu cậu mặt nhăn mày nhó, “Bằng vào mấy câu nói mơ hồ của anh mà muốn phục chế một gương mặt người hoàn chỉnh, thần thiếp không làm được!”
Tạ Lam Sơn vẫn nhìn cậu ta chằm chằm.
Tiểu Lương nảy ra ý nghĩ: “Chẳng phải giờ có chuyên gia đến rồi hay sao, anh đi tìm Thẩm Lưu Phi đi!”
Thẩm Lưu Phi là chuyên gia đặc phái của tỉnh nên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095613/chuong-39.html