Đàm Quảng Thắng nào ngờ được, cứu một người từ lòng sông tối đen chảy xiết thôi lại khiến chính mình dính vào một vụ án nghiêm trọng, ngay cả vụ án cũ đã kết thúc ba mươi năm trước cũng bị đào lên, vậy nên ông né tránh trốn chạy cả một đời, nhưng cuối cùng mới nhận ra lưới trời công bằng biết bao nhiêu.
Chuyện phải kể từ ba mươi năm về trước, khi ấy ông còn chưa phải là bác Đàm tóc bạc phơ khom lưng lam lũ, người xung quanh luôn gọi ông là anh Thắng, vì ông mang trên mình khí phách hào hùng trượng nghĩa, toát ra cái chất đại ca giang hồ.
Đàm Quảng Thắng rất tự hào với cái danh “anh Thắng” này, lúc nào cũng vui vẻ giúp đỡ người ta, đôi khi chỉ là giúp chuyện vặt vãnh nhưng có những lúc ôm cả những việc hệ trọng liên quan tới tính mạng vào người. Vợ ông từng úp mở chỉ trích nhiều lần, chê ông ngu ngốc thì ông cũng chỉ cười xòa cho qua, nói là làm thì có phúc hơn hưởng, sớm muộn gì cũng sẽ được phúc lớn đền đáp.
Đàm Quảng Thắng không chờ được “phúc lớn” của mình tới, thứ tìm tới ông là một đống anh em cùng làm công xin hỗ trợ, ai nấy đều khóc lóc nức nở nói là ông chủ họ Đàm ở nhà máy của bọn họ cố tình nợ lương, ông với mấy công nhân khác bị nợ tổng cộng một trăm ngàn, giờ muốn đi đòi lương nhưng không ai dám tiên phong mở đường.
Thực ra Đàm Quảng Thắng chỉ làm hộ hai ngày công ở chỗ đó, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095601/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.