Chương trước
Chương sau
Phong cách lái xe của Thẩm Lưu Phi rất hổ báo, xuyên qua dòng xe dày đặc như một mũi tên, tốc độ phóng thì nhanh như chán sống. Chiếc xe màu đen ấy không khác gì một cái bóng, vệt đỏ ở đầu xe cũng hóa thành quả cầu lửa, người đi đường nhìn hai tên đàn ông trên xe mà chẳng thể phân rõ đó là người hay quỷ. Tạ Lam Sơn ngồi đằng sau tự nhủ hai hôm trước thằng khốn này còn ra cái vẻ nhà nghệ thuật lão làng đức cao vọng trọng, không ngờ lại hoang dại từ tận trong xương thế này. May cho tên đó anh còn chưa phải cảnh sát giao thông, chứ không thì chắc kèo viết giấy phạt, treo bằng, xả hết sự căm tức đang nghèn nghẹn trong người ra.

Tiếng gió lướt qua tai không dứt, xe phân khối lớn áp sát mặt đất suốt dọc đường, Tạ Lam Sơn hoàn toàn không tìm thấy cơ hội buông tay khỏi eo của Thẩm Lưu Phi, eo rất đẹp, thon gọn nhưng cũng cực kỳ săn chắc.

Quãng đường bốn mươi phút rút ngắn còn một nửa, chớp mắt đã thấy điểm đến gần ngay trước mắt, đây là một khu tổ hợp sáng tạo tên là 1977 với những tòa nhà có tạo hình khác nhau, không làm người ta cảm thấy ngột ngạt như những khu văn phòng truyền thống rặt cốt thép bê tông, nơi đây tựa như những miếng gỗ xếp hình rực rỡ đầy màu sắc, mang đậm hơi thở ấu thơ. Mặc dù khu tổ hợp sáng tạo không chiếm bao nhiêu diện tích nhưng tiện nghi đầy đủ, nhìn một lượt còn thấy cầu nhỏ nước trôi điểm hoa vàng, không gian cực kỳ tươi đẹp.

Công ty thiết kế Quỳnh Lập nằm ngay trong khu tổ hợp sáng tạo, dường như hôm nay có lãnh đạo đến thị sát công việc nên cổng đã bị ngăn bởi hàng rào điện tử, có vài tên bảo vệ nghiêm túc đứng chặn ở cổng, không phận sự miễn vào.

“Phiền phức rồi đây.” Tạ Lam Sơn đã bị thu thẻ cảnh sát, xem chừng còn gặp đúng bảo vệ có trách nhiệm, khéo phải tốn công võ mồm mới vào được bên trong. Anh không thích phiền toái nên tự nhủ, “Nếu bảo vệ là bác gái thì dễ rồi, có thể dùng mỹ nam kế, kiểu gì cũng vào được.”

Xe đã sắp đến cổng, Thẩm Lưu Phi lại hoàn toàn không có ý định giảm tốc, trái lại còn vặn ga tăng tốc độ lên. Ban đầu bảo vệ còn vẫy tay ngăn bọn họ, nhưng thấy cái xe máy kia không dừng mà còn tiến tiếp, đã vậy còn lao rất nhanh thì bắt buộc phải ôm đầu tản ra.

Tạ Lam Sơn kinh hãi hỏi: “Anh làm gì đó?”

“Ôm tôi chặt vào.” Thẩm Lưu Phi vừa dứt lời thì nhấc mạnh đầu xe, nguyên chiếc xe máy bốc thẳng lên cao tựa như một con ngựa chiến nhấc chân ngẩng đầu, cứ thế lao thẳng qua hàng rào cao ngang bằng hông.

Trong khoảnh khắc chiếc mô-tô phân khối lớn bay lên không trung, ánh Mặt Trời lúc năm giờ hơn bỗng nhiên bừng sáng, bên tai Tạ Lam Sơn chợt trở nên tĩnh lặng, anh không nghe thấy tiếng động cơ gầm rú và tiếng gió thét gào, tựa như hồng trần ba ngàn thước không còn ai khác, chỉ có mỗi hai người họ mà thôi.

Tới nơi an toàn, Thẩm Lưu Phi phanh lại kịp thời, y dừng xe rồi cởi mũ bảo hiểm. Có vài công ty trong khu này đã tan tầm, nhóm trí thức nữ cổ cồn trắng đi từ văn phòng ra tới cổng thì dừng lại, vừa nhìn người lại vừa ngó xe, Tạ Lam Sơn biết bản thân có cái xác cực kỳ nổi bật, nhưng anh cũng hiểu những ánh mắt ấy không hề dành cho mình.

Người thì là người siêu ngầu, xe cũng là xe siêu chất.

Tạ Lam Sơn xuống khỏi xe, cởi mũ bảo hiểm rồi đưa cho Thẩm Lưu Phi. Phi nhanh như điên cả chặng đường, tim cũng nhảy lên cổ họng, hoàn toàn không còn tâm sức mà nói chuyện, lúc này anh mới tranh thủ: “Bức tranh đó của anh, còn cả mấy chữ Đen Trắng Chưa Phân nữa, rốt cuộc là có hàm ý gì?”

Thẩm Lưu Phi chẳng buồn nghĩ ngợi: “Đen Trắng Chưa Phân thì là khi quân cờ đen và quân cờ trắng còn chưa giao tranh thì mỗi nước đi của hai bên sau đó đều sẽ ảnh hưởng thậm chí thay đổi toàn bộ thế cờ.”

Tạ Lam Sơn thầm nghĩ: “Đây là định nghĩa trên Baidu mà.”

Thẩm Lưu Phi hờ hững gật đầu: “Thì chính là ý nghĩa trên Baidu đó.”

Tạ Lam Sơn định lên tầng, thấy Thẩm Lưu Phi không có ý định đi cùng mình thì nói: “Hay anh chờ dưới này đi, lát nữa đưa tôi về.”

“Muốn đưa còn muốn đón, tham lam vô độ.”

“Không được à?”

“Cũng không hẳn là không được,” Thẩm Lưu Phi nghĩ một chút rồi nói một câu nghe thì rõ là đùa giỡn nhưng mặt y lại chẳng có biểu cảm gì, “gọi một tiếng anh họ lần nữa nghe coi.”

“Đừng hòng chiếm hời từ tôi, anh chơi tôi một vố trong rạp phim rồi mà vẫn còn nghiện à?” Tạ Lam Sơn quay đầu bước đi, “Đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng gọi ‘anh họ’ thì không có cửa đâu.”

Thẩm Lưu Phi lẳng lặng chờ Tạ Lam Sơn đi được hai bước mới bình thản lên tiếng: “Nếu công dân có dị nghị trước hành vi chấp pháp của cảnh sát thì có thể tiến hành tố tụng hành chính với tòa án nhân dân nơi cơ quan công an đặt trụ sở.”

Đào Quân đã nói, nếu tiếp tục có người tố cáo anh thực thi pháp luật một cách dã man, sử dụng công cụ cảnh sát trái quy định thì anh sẽ thật sự trở thành con sâu làm rầu nồi canh.

Tạ Lam Sơn vốn đã quay đầu đi, nghe câu này thì lập tức quay lại. Anh chắp tay trước mặt, cúi người tạo dáng như đang cầu xin: “Xin anh đó anh họ, anh tha cho thằng em này một mạng với.”

Anh nói xong lại khẽ c ắn môi dưới, lúm đồng tiền bên khóe môi cũng thoáng hiện lên, kèm theo đó là một nụ cười vô hại.

Nếu phải nói thật lòng thì nụ cười ấy thật sự quyến rũ, nhưng Thẩm Lưu Phi vẫn chẳng mảy may thay đổi, y nhìn người trước mặt với ánh mắt bình thản: “Vừa rồi chẳng phải còn nói ‘không có cửa’ hay sao?”

“Đàn ông ấy mà, nhảy được cổng rồng thì cũng chui được chuồng chó.” Tạ Lam Sơn liếc mắt quan sát vẻ mặt Thẩm Lưu Phi, bỗng nhiên lại giở thói nói chuyện khùng điên, anh cười híp mắt nịnh nọt, “Đương nhiên tôi cũng không có ý nói anh là chó, anh là thần tiên hạ phàm trải qua kiếp nạn, anh là Bồ Tát ngược dòng cứu khổ.”

Câu này nghe không có tí liêm sỉ nào, nhưng cuối cùng ý cười cũng thoáng hiện lên trên mặt Thẩm Lưu Phi.

Gương mặt lạnh lùng bỗng nhiên trở nên sinh động, ánh mắt Tạ Lam Sơn khẽ lay động trước ánh sáng chẳng biết từ đâu tới này, suy nghĩ kỳ lạ chợt nảy ra trong lòng anh: Anh có cảm giác trước đây mình đã từng gặp người đàn ông này.

Sau khi đưa người tới, Thẩm Lưu Phi lại đội mũ bảo hiểm lên rồi phóng về nhà.

Y mới về nước nên chỉ thuê nhà, căn hộ trên tầng hai mươi hai, diện tích mặt bằng lớn lại có sân thượng, có thể ngắm nhìn quang cảnh cả thành phố khi màn đêm buông xuống, hiện đại phồn hoa, mê ly mờ ảo không gì sánh được.

Cửa chính đóng lại nghe “ầm” một tiếng, Thẩm Lưu Phi cởi chiếc áo bảo hộ mô-tô màu đen ra, cởi luôn áo ba lỗ bên trong, để lộ cơ ngực và cơ bụng vạm vỡ săn chắc.

Trên người Thẩm Lưu Phi có một hình xăm mảng rộng cực kỳ kiều diễm, bắt đầu từ bên trái cổ tỏa xuống vai trái, ngực trái rồi đến cánh tay trái, hình vẽ phượng hoàng theo kiểu trừu tượng, thoạt nhìn tựa như từng khóm hoa đào nở rộ trên cơ thể y.

Những nếu nhìn thật kỹ thì người đàn ông này có vết thương. Những vết thương ấy chằng chịt rối rắm, thậm chí còn hơi dữ tợn, nhưng tất cả đều đã được hình xăm kia tinh tế giấu đi, trái lại còn toát ra mỹ cảm.

Thẩm Lưu Phi lấy một chiếc sơ-mi trắng mặc lên người nhưng không cài cúc, y nằm ngửa trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Chợt cảm thấy căn nhà quá yên ắng, y lại đứng dậy đi bật nhạc.

Có một chiếc máy nghe đ ĩa than kiểu cổ màu đen trong tủ trưng bày phòng khách, trên bàn trà lại có một kiện hàng mới bóc giấy gói, bên trong toàn là đ ĩa than. Thẩm Lưu Phi lật chồng đ ĩa than hồi lâu rồi rút một chiếc ra. Những tác phẩm piano đầu tiên của Debussy*. Cầm đ ĩa ngắm nghía một hồi, Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày, rõ ràng là không hề thấy hứng thú. Y đặt đ ĩa lại chỗ cũ, móc điện thoại ra tìm một bản heavy metal trên mạng.

*Achille Claude Debussy là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng.

Điều chỉnh âm lượng điện thoại lên mức tối đa, trong tiếng nhạc ồn ào điên cuồng lại đinh tai nhức óc, y đi tới trước cửa sổ.

Giá vẽ bằng gỗ thịt được đặt trước cửa sổ, bên trên là một tác phẩm chưa hoàn thành. Đó là một bức tranh tả thực, có thể nhìn ra một gương mặt đàn ông sinh động như thật, khung xương có nét châu Âu, hốc mắt sâu lập thể, đôi môi ngọt ngào như cánh hoa.

Thẩm Lưu Phi nhặt bút lên rồi tiếp tục vẽ bức tranh này, dáng vẻ tập trung như hoàn toàn chìm đắm, mãi cho đến khi bị một hồi chuông vang lên cắt ngang.

Cuộc gọi từ bên kia đại dương, là giọng của một người đàn ông.

“Đ ĩa nhạc hồi trước của cậu đều đã được gửi cho cậu rồi.”

“Đã nhận,” Thẩm Lưu Phi buông bút vẽ rồi quay lại nằm dựa vào sofa, y đáp một cách khách sáo, “cảm ơn.”

“Ở bên đó cậu có khỏe không?”

“Khỏe.” Dừng khoảng chừng mấy giây, sau đó Thẩm Lưu Phi mới nói tiếp, “Tôi tìm được cậu ta rồi.”Hết chương 16.

*Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo guitar dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và cơ bắp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.