Chương trước
Chương sau
"Thật ngại làm cô giật mình rồi? " người nữ nhân bên cạnh, dáng người cao gầy, mái tóc dài xoăn mềm, tuy rằng đeo kính râm nhưng cặp môi đỏ mọng làm người ta không thể không chú ý, nàng cười, "Cô nhận thức cô ấy? " chỉ người trong tấm ảnh.
"Không có." Bạch Trà Quân không hề do dự đáp lại, chính mình mới quen Hồ Duyệt chưa được bao lâu đã gặp được hẳn 2 cô người yêu cũ của người này?! cũng quá kích thích rồi.
Nữ nhân kia cười cười, sau đó tháo kính râm xuống cài vào cổ áo, lung lay tay bắt đầu làm vài hơi thuốc, Bạch Trà Quân vốn không thích nữ nhân hút thuốc, nhưng cô gái này lúc hút tư thế lại rất ưu nhã, bàn tay trắng mảnh khảnh, đốt ngón tay dài kẹp lấy cây thuốc, ánh mắt của nàng có chút mê ly, nhìn ảnh chụp, trong miệng chậm rãi phả ra một làn khói mờ ảo, tại trước ảnh chụp chậm rãi tiêu tán, một màn này nhìn đẹp đến vậy, lại mang theo chút quạnh quẽ.
Bạch Trà Quân nghĩ thầm tên họ Hồ kia lại đi gây họa cướp mất tâm con gái nhà người khác, đoán chừng nữ nhân này chủ nhân của bức ảnh chụp trên.
Nữ nhân kia cười quay đầu lại, "Cô cũng là đến tham quan triễn lãm?"
"Vâng." ý thức được chính mình nhìn chằm chằm vào người ta quá lâu, Bạch Trà Quân vội vàng dời đi ánh mắt, "Bộ tác phẩm lần này vốn là theo hệ liệt, vì sao chỉ có bức ảnh này là đen trắng, khá ảnh hưởng đến độ thưởng thức của người xem."
"Bởi vì chỉ có duy nhất một tấm." nữ nhân kia đem điếu thuốc ném xuống đất giẫm tắt, khẽ thở dài một cái, "Vốn chỉ địng dùng tấm này tham gia triển lãm, nhưng bên tổ chức muốn tôi tạo thành một chuỗi tác phẩm, cho nên cũng chỉ có thể gom góp một chút."
Xem cả buổi, nguyên lai các tác phẩm khác đều là góp cho đủ số lượng, Bạch Trà Quân cũng thật thấy phục, con mèo xù đuôi kia đi đâu cũng gieo thương nhớ cho người khác, số lượng chắc chả thể đếm hết được.
Vốn đang định ở lại nơi này chơi vài ngày, kết quả vừa tới đã gặp được Hồ Duyệt bạn gái cũ, Bạch Trà Quân có chút chán chường, mua một chuyến vé máy bay trở về trong hôm nay, còn cố ý tránh hãng hàng không Hăn Bằng, không muốn gặp lại người kia nữa.
Nhưng nàng cũng biết rõ tức giận như vậy là không có đạo lý, người ta chia tay rồi thì tìm người khác thôi, cũng không có gì sai trái, hơn nữa hiện tại mình cùng Hồ Duyệt quan hệ tính ra cũng chỉ là bằng hữu, tức giận cái gì chứ.
Nhưng mà khi nhìn thấy nữ nhiếp ảnh gia xinh đẹp kia, trong nội tâm lại cảm thấy cô gái này cùng mèo xù đuôi lai heo đứng chung một chỗ, dù là phương diện nào, cũng còn rất xứng, đến tính khí cũng đều tương tự nhau, còn mình thì sao, đại khái là hoàn toàn trái ngược cho nên đối với tên đó mới hoàn toàn không có chút lực hấp dẫn.
Bạch Trà Quân bắt đầu cảm thấy mình thật thảm, lúc trước nàng thế nhưng tự tin mình là nữ thần trong mắt mọi nhà, đều do Hồ Duyệt cái tên yêu tinh này hại ra nông nỗi này!
- ----
Một ngày tất bật lại kết thúc, mắt thấy đã tới nửa đêm, Hồ Duyệt ngồi ở trên xe chuyên dụng của công ty, nhịn không được nhắn tin cho Bạch Trà Quân, người này, ngươi không chủ động liên hệ nàng, nàng liền như biến mất khỏi thế giới này vậy, một điểm động tĩnh đều không có, chính mình đi làm cả hai ngày, nhớ nàng muốn chết đi được.
"Chừng nào cô trở về thế?" Hồ Duyệt gửi đi xong liền ném điện thoại sang một bên như đụng trúng than nóng, đây không phải thể hiện rõ ràng mình mỗi ngày đều nghĩ tới nàng ngóng trông nàng sao, vì vậy lại bỏ thêm một câu, "Tôi ngày mai được nghỉ, cô tiếp tục dạy vẽ cho tôi đi."
Tuy rằng lần trước tan rã không vui vẻ mấy, nhưng lúc đó thật sự cũng không nghĩ ra biện pháp khác, cô cũng không muốn như vậy, lúc ấy rối quá xử lý cũng không hơi cồng kềnh, lần này phải cố gắng chuộc tội.
Thế nhưng tin nhắn gửi đi đã rất lâu cũng chưa thấy ai hồi âm, ý tứ gì vậy, chẳng lẽ là đang trả thù lần trước mình không kịp trả lời tin nhắn của nàng sao, người này sao lại hẹp hòi vậy a.
Lập tức xe đều muốn vào nội thành, điện thoại lúc này mới vang lên, là tin từ Bạch Trà Quân, "Đã về rồi." ngắn ngủn ba chữ.
Hồ Duyệt nghĩ hay chọc nàng một chút? Nhưng lại sợ người nọ vừa chạm vào đã xù đuôi nhỏ lên chạy đi mất lúc đấy muốn bắt cũng khó, cho nên tranh thủ thời gian nhắn lại, "Nhanh thế không ở bên kia chơi thêm vài ngày?"
Một cái tin nhắn đi qua, lại như đá chìm đáy biển, Hồ Duyệt quả thực muốn điên, đang định gọi điện qua nhưng lại nghĩ hay là nàng đi ngủ rồi, mình đang quấy rầy nàng?
Tại lúc Hồ Duyệt đang xoắn xuýt thì điện thoại báo tin nhắn tới, lần này ngắn tới không thể ngắn hơn, "Ờ."
Cầm điện thoại, Hồ Duyệt đặc biệt im lặng, "Ờ" là có ý gì? Này phân tích kiểu nào cũng không liên quan tí gì đến chuyện cô hỏi, quá qua loa!
Tánh tình cục súc của Hồ Duyệt rốt cục nhịn không được, nhấn số gọi điện thoại qua, bên kia ngược lại là tiếp rất nhanh, chuyển được về sau, âm thanh hình như có chút ầm ĩ, hiển nhiên cũng không phải ở nhà.
"Cô ở đâu vậy? Mấy giờ rồi còn ở bên ngoài." người này nhìn sao cũng không giống kiểu người sống về đêm lắm.
"Ở bên ngoài ăn cơm." nghe giọng nói của nàng rất lạ, hiển nhiên không chỉ có ăn cơm, còn uống rất nhiều rượu.
Hồ Duyệt lông mày đều nhanh vặn thành một chỗ, "Ăn cơm ở đâu!?"
"Tôi không có uống nhiều mà. " Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hồ Duyệt nghe được Bạch Trà Quân dùng giọng nói nũng nịu này nói chuyện với mình, lập tức nội tâm đều mềm nhũn ra, âm thanh cũng dịu xuống, "Tôi đi đón cô."
"Không cần cô đón... " Bạch Trà Quân thanh âm bắt đầu nhỏ dần, sau đó chỉ nghe thấy bên cạnh nàng có giọng một người con trai nào đó hỏi nàng có cần mình đưa về nhà không, nàng thế mà liền đáp ứng lại.
Hồ Duyệt thật sự là tức muốn điên rồi, hô hào tài xế dừng xe lại, làm những người khác giật nảy mình, "Cô ở đâu?!"
Bên kia nói tên tiệm cơm, Hồ Duyệt liền mở cửa xe chuyên dụng đi xuống, dơ tay ra đón xe taxi, đối với người đầy dây bên kia nói, "Chờ đó, không cho đi đâu hết."
Bạch Trà Quân nhìn điện thoại, có một chút xuất thần, đại khái là uống rất nhiều rượu, trong đầu suy nghĩ có chút hỗn loạn, vì cái gì nàng cảm thấy Hồ Duyệt rất quan tâm mình, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên có thể cảm nhận được, cho nên khó tránh khỏi sẽ cho rằng chỉ là ảo giác mà thôi.
"Tiểu Bạch, cậu say đều đứng không vững rồi để tớ đưa cậu về thôi." Bạch Trà Quân lắc đầu, sau đó lại ngồi trở lại chỗ cũ, một tay chống cái trán, có chút ngà ngà say.
Hơn 10 phút sau, điện thoại của nàng lại vang lên, hẳn là Hồ Duyệt đã đến, " Phòng 314."
Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Hồ Duyệt đầu đầy mồ hôi đứng tại cửa ra vào, Bạch Trà Quân ngẩng đầu lên nhìn nàng cười cười, dưới tác dụng của rượu, gương mặt của nàng giờ có chút phấn hồng, hết sức mê người.
Cùng những trong phòng khác chào hỏi, sau đó Hồ Duyệt ôm Bạch Trà Quân nâng ra tiệm cơm, lên xe taxi, liền đem nàng đổ ở trong ngực, trách cứ, "Đã trễ thế còn dám cùng một đám đám ông uống rượu nhiều như vậy, có hay không ý thức được nguy hiểm."
Ai ngờ lúc này Bạch Trà Quân lại đẩy cô ra, ngồi thẳng người, tuy rằng trên mặt vẫn là rất hồng, nhưng là thần thái cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, "Tôi chỉ là uống rượu thì mặt sẽ dễ bị đỏ, không có say, giả vờ đấy."
"Cô!" người này quả nhiên rất tâm cơ, Hồ Duyệt lại nhìn nàng, trong ánh mắt tuy rằng còn có chút men say, nhưng xác thực so vừa rồi muốn thanh tỉnh không ít, hẳn là giả say, "Vậy cô giờ về nhà hay đi nhà cô cô?"
"Không cần cô phải xen vào, tôi ở bên ngoài bớt mùi rượu lại trở về, cô chắc vừa tan tầm, về nhà trước đi." Bạch Trà Quân dùng tay đem tóc cột sơ sơ lại, đơn giản ghim lên cao.
Lời này nói ra quả thật muốn chọc giận người khác, gì mà không cần phải xen vào chuyện của nàng, nếu quả thật không muốn quan tâm nàng, còn sẽ tới tận đây?
Hồ Duyệt nói thẳng địa chỉ chỗ mình, "Cô người toàn mùi rượu lại là con gái, còn đi đâu nữa, nhìn trời liền muốn sắp đổ mưa, trước đến nhà tôi đi, dù sao cách nhà cô cô rất gần."
Bạch Trà Quân đang muốn cự tuyệt, tay lại bị Hồ Duyệt bắt được, ánh mắt ấy rất sâu, tựa hồ muốn đem mình cũng dung nhập vào trong đó, nhất định là chính mình uống nhiều quá, tại sao có thể có loại này tình thâm ảo giác, hơi chút dùng sức, rút ra tay, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nàng, "Tôi đi nhà cô làm gì."
"Không phải cô muốn làm bớt mùi rượu sao, đứng tại sân thượng nhà tôi đem cửa sổ mở ra, gió thổi một hồi có lẽ sẽ bớt." Hồ Duyệt tức giận nói, có phải dạo gần đây quá quan tâm nàng, cho nên mới bị tùy ý chà đạp hảo ý, là tôi chiều em quá nên em hư rồi phải không?
Kỳ thật Bạch Trà Quân muốn trả treo lại, nhưng cũng biết thái độ vừa rồi của bản thân không tốt lắm, rõ ràng là người ta đang quan tâm mình mà, "Hồi nãy là cùng mấy người bên hội thẩm mỹ ăn tối."
Nghe người này chuyên môn vì mình mà giải thích, Hồ Duyệt trong nội tâm thoải mái bớt, cố ý giả bộ như kinh ngạc, "Vậy á? Gu thẩm mĩ mấy người đó chắc cao lắm" quay đầu nhìn nhìn Bạch Trà Quân, cười nói, "Coi như cô cũng có chút coi được đi."
"Hiệp hội tạo hình mỹ thuật! Tên gọi tắt là hội thẩm mỹ." Bạch Trà Quân cảm thấy, nếu như cùng nàng ở một chỗ, sớm muộn gì cũng có bị tức chết.
"Biết mà~" Nhìn nàng kìa, chắc tức dữ lắm.
Lần thứ hai tiến vào nhà Hồ Duyệt, lại phát hiện người này quả thực quá lười rồi, lần trước mấy đồ vật được sắp xếp lại, hiện tại vẫn như cũ đặt ở đâu thì vẫn ở yên đấy, nàng căn bản là không có sửa sang lại.
Bất quá trên nệm ghế sa lon không còn lưu lại dấu vết gì, Bạch Trà Quân nghĩ nghĩ, chợt sực nhớ, này cũng không phải do chính mình giặt sạch sao!
"Đồ giải rượu có được uống gì lạnh lạnh không?" Hồ Duyệt lần này tay chân nhanh lẹ hẳn, nhưng mở ra tủ lạnh mới phát hiện bên trong cơ hồ rỗng tuếch, lần trước mua ít đồ ăn chưa ăn kịp hết đem bỏ tủ lạnh, kết quả hai ngày này đi làm không ở nhà, đoán chừng đã sớm mốc meo, tranh thủ thời gian lấy ra chuẩn bị mang đi ném.
Bạch Trà Quân nhìn nhìn nàng lấy ra một cái hộp, nhìn thế nào cũng giống đồ ăn thừa, "Gì vậy?"
"À này là đồ ăn thừa, đều hư mất rồi cô đừng ăn." Hồ Duyệt lại quay người trở lại phòng bếp, nàng nhớ rõ lúc trước có mua qua mấy quả táo kia mà.
"..." Bạch Trà Quân quả thực không cách nào tưởng tượng nổi, người này một mình ở nhà sao có thể sống sót tới tận bây giờ.
Hồ Duyệt tại phòng bếp lục lọi cả nửa ngày trời, cuối cùng mới nhớ tới, mấy quả táo đó giống như đều bị chính mình ăn hết rồi thì phải, trong nhà thật sự đến mì gói cũng không có, "Cái kia... Nếu không cô uống nước lọc nha, nước từ thiên nhiên tốt cho cơ thể." xoa xoa sau cổ, hình tượng đều bị ném ra ngoài cửa sổ hết rồi.
Bạch Trà Quân tựa vào ghế sô pha híp mắt nhìn nàng, "Nước uống được sao?"
"Tất nhiên rồi chỉ là mới đun nên hơi nóng, chờ nguội một hồi mới uống được" Hồ Duyệt lúc nói lời này, mình cũng ngượng ngùng, tuy rằng nhà này ở bên trong không phải chỉ có bốn bức tường, nhưng là cũng chả khác mấy.
"Nhà cô đến nước nguội cũng không có?" Bạch Trà Quân nói hồi đều cảm thấy đau đầu, "Thật phục cô vẫn sống được tới giờ."
Hồ Duyệt mấp máy miệng, cầm ấm thủy đặt xuống bàn, nhấn chốt mở. "Bình thường tôi trở về đều đã nửa đêm, rạng sáng liền phải đi làm ngay làm gì có thời gian dọn dẹp nhà cửa. Ngày nghỉ thì sang nhà mẹ ăn chực, nếu mẹ không có nhà thì ra ngoài tiệm cơm ăn tạm." nói xong đều thấy mình quá đáng thương.
Vừa nghĩ tới bộ dạng làm việc của Hồ Duyệt lúc trên máy bay, Bạch Trà Quân cảm thấy, đại khái cũng hiểu nàng hơn một chút, "Công tác của các cô thật đúng là cực khổ, trước kia cũng không có chú ý tới."
Hồ Duyệt cười cười, "Thứ cô thấy được đã là gì, phải đi suốt ba bốn hôm như vậy là chuyện thường, đáng sợ nhất chính là kỳ nghỉ xuân, tất cả mọi người ai cũng bay đi du lịch, đi làm mệt mỏi không nói, còn bị mấy người hành khách vì bay trễ, thiếu đồ ăn các kiểu mà la lên la xuống."
Ấm nước điện bởi vì đun nóng mà phát ra tiếng vang, Hồ Duyệt một tay chống cái bàn, "May tiếng anh tôi còn tốt, nếu không ngày nghỉ còn phải đi tham gia huấn luyện đây này, động một chút lại muốn đi hội nghị ngành hoặc là cương vị huấn luyện, nhiều người nghĩ tụi tôi rất rảnh rỗi? Mỗi ngày đáp chuyến bay xong về chỉ muốn phi ngay lên giường nằm. Ra ngoài ăn cơm? Xem phim? Tôi còn ước sao người mọc rẽ luôn trên giường." Nói nói xong Hồ Duyệt liền nghĩ đến mấy năm này tại trên máy bay phải chịu biết bao ủy khuất, mũi có chút xót.
Mắt thấy Hồ Duyệt hốc mắt có chút đỏ lên, Bạch Trà Quân đứng dậy đi qua, muốn ôm ôm nàng an ủi thoáng một phát, nhưng là lại sợ mất mặt, vì vậy đứng tại trước mặt nàng, sờ lên bờ vai của nàng, "Đúng rồi, lần này đi tham gia triển lãm tôi trông thấy một bức ảnh rất giống cô."
Hồ Duyệt hít hít cái mũ "A? Ai dám đem ảnh chụp của tôi phát tán ra ngoài? Là trên máy bay chụp ảnh tôi sao? Được lắm chờ đấy tôi đây đi tố cáo hắn!"
Bạch Trà Quân nói cái tên của nữ nhiếp ảnh kia, "Cô biết nàng sao?" giương mắt nhìn về phía Hồ Duyệt.
"Nàng... Hiện tại thực làm nhiếp ảnh gia rồi? Rất nổi danh? " Hồ Duyệt hiển nhiên là nhận thức người nọ, thật có chút ngoài ý muốn, gặp Bạch Trà Quân một mực nhìn mình chằm chằm, thầm nghĩ, cái này đều bị nàng đoán được? Có thể hay không trực giác quá nhạy cảm? Hơn nữa như thế nào lại khéo như vậy.
"Nàng... Là bạn gái trước đây của tôi, lúc còn đến trường ở lớp bên cạnh, nhưng vì chuyện trong nhà nên đến trường chúng tôi được một học kì đã chuyển đi, bao nhiêu năm đều không có liên hệ qua." loại này thời điểm vẫn là nên chủ động thẳng thắng.
Bạch Trà Quân quả nhiên làm ra một bộ "biết ngay mà" biểu cảm, ôm cánh tay thối lui một bước, "Cho nên cô rớt đại học là vì do mải yêu đương?"
"Sao cô biết được chuyện đại học của tôi? Ai nói? " Hồ Duyệt cái lúc này vẫn là bắt được trọng điểm, ngẩng đầu lên cười nham hiểm chậm rì rì nói, "Vẫn là nói, cô cùng với ai nghe ngóng vậy? ~"
" Ai thèm đi nghe ngóng chuyện của cô??" Bạch Trà Quân quyết tâm chết không thừa nhận, quay người lại ngồi trở về ghế sô pha.
Hồ Duyệt cầm ly, đổ nước, một bên thổi một bên đưa cho Bạch Trà Quân, nàng đã nhắc đến việc này, nhất định là để ý, "Chia tay cũng không hoàn toàn là bởi vì chuyện chuyển trường của nàng, nàng cảm thấy lúc đó trong thâm tâm tôi vẫn còn có mối tình đầu, làm cho nàng thương tâm."
"Việc vậy ai mà không thương tâm được, cùng người ta cùng một chỗ, trong nội tâm còn nghĩ đến mối tình đầu, tự cô nói đi, cặn bã hay không cặn bã." Bạch Trà Quân đối với cảm tình thích một người dứt khoác chút, không thể để một nửa của mình trong nội tâm vẫn còn đối với người khác có tâm tư, cái kia chính là gián tiếp ngoại tình.
"Đó không phải là thời còn trẻ sao, không chiếm được luôn cảm thấy day dứt, hiện tại thì khác rồi trong lòng không có người muốn hoài niệm, đã không cùng một chỗ, thì không cần cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên đi. " nói có chút thê lương.
Bạch Trà Quân để ý câu ' thuận theo tự nhiên ', nàng trước đây chưa từng nghĩ muốn đem con người này chiếm làm của riêng, nhưng giờ nội tâm của mình lại biến hóa, cùng nàng ở chung cũng đã không còn giống trước, cảm thấy bản thân mình trở nên so đo rất nhiều thứ, tính tình của mình như vậy, xác thực có chút đáng ghét.
Gặp Bạch Trà Quân ngồi ở kia ánh mắt đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, người này, chính là như vậy, có chuyện gì cũng không lên tiếng, mình chỉ có thể đứng ngoài đoán mò, vì vậy Hồ Duyệt chuyển sang chủ đề khác, nói giỡn, "Nàng dùng tấm hình đó? Không phải là dùng mấy tấm ướt át nhìn rất nghệ thuật của tôi đi? ~"
"Mấy người còn chụp qua hình ảnh ướt át?!" Bạch Trà Quân thiếu chút nữa đem nước đều phun ra.
"Nói giỡn thôi... " sau đó Hồ Duyệt nhỏ giọng nói thầm, "Ai năm đó không làm ra mấy sự tình khác người tí."
"Thế là có chụp hay không chụp?!" Bạch Trà Quân chính mình cũng không có chú ý đến, thanh âm của nàng nói ra rất cao.
"Cô kích động cái gì không có chụp qua ảnh lộ hàng, chỉ là có hơi khêu gợi chút... " Hồ Duyệt thật muốn vả miệng mình, khi không rảnh rỗi lại lôi ra cái đề tài này, hiện tại tốt rồi, trong lòng người ta không biết nghĩ mình thành dạng người gì.
Thôi được rồi, đều là chuyện đã qua, không cần để ý đến vậy, thế nhưng trong đầu lại không thể ức chế tưởng tượng cảnh Hồ Duyệt quần áo nửa kín nửa hở trọc người, điên mất thôi.
"Nàng thật sự dùng tấm đó?" Hồ Duyệt vẫn là có chút hiếu kỳ.
"Một tấm chỉ có thể thấy rõ cằm cô."
"Chỉ nhìn cái cằm cô liền nhận ra tôi?!" người này hóa ra là đối với chính mình để ý đến vậy.
"Cằm gì đâu sắt như dao gọt hoa quả ai mà quên được, như xà tinh trong phim hoạt hình cho trẻ em." Bạch Trà Quân còn lâu mới thừa nhận lần thứ nhất tìm Hồ Duyệt làm người mẫu, bản thân đã cẩn thận xem qua từng chi tiết trên mặt nàng.
"Cô mới xà tinh! cằm đằng này nói chứ đẹp không kém Phạm Băng Băng mấy đâu đấy." Hồ Duyệt vẫn là rất ưa thích khuôn mặt như yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác của mình.
"Cô nói làm cũng thấy giống phết, người ta gọi là Phạm Băng Băng, cô gọi là Hồ bà bà." mặc dù không có say, nhưng là uống qua rượu Bạch Trà Quân muốn so với bình thường vui tươi hơn rất nhiều, một mực đều trêu chọc nàng.
Hồ Duyệt còn là ưa thích Bạch Trà Quân như vậy, mặc dù nói lời nói nghe muốn đập cho mấy phát, nhưng lại cảm thấy chân thật, so với bộ dạng đứng đắn bình thường khiến người khác cảm thấy có khoảng cách thì tốt hơn rất nhiều. "Hôm nay cô uống nhiều rồi, không cùng con nít so đo."
"Ngày mai bắt đầu quay chương trình rồi, cô đi chứ? " Bạch Trà Quân có chút chờ mong hỏi nàng, lại đem ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hàng xóm cạnh nhà Hồ Duyệt không biết có phải mới thất tình trở về không, bật liên hoàn mấy ca khúc nghe không thể sầu thảm hơn.
"Có, cô đi thì tôi đi," không biết có phải bị nhà hàng xóm mở nhạc làm loạn hết não không, Hồ Duyệt không có tiền đồ nói, tuy rằng mập mờ thường thường là một giai đoạn làm cho người ta người ta mê muội nhất, rất kích thích, như gần như xa, nhưng cũng là rất khổ sở, có nhiều thứ không thể xác định như vậy, luôn sẽ để cho người khác có cảm giác không an toàn.
Nghe nàng nói xong, Bạch Trà Quân trong lòng vui vẻ gần chết, lại giả vờ làm như không thèm để ý lườm nàng liếc liếc, "Tôi mới không muốn nhìn thấy mặt cô."
Cái bộ dạng ngạo kiều không được tự nhiên này quá rõ ràng rồi, coi như là kẻ đần cũng nhìn ra được, Hồ Duyệt cười đáp lời, "Ừ ừ không thấy."
Có đôi khi, sinh hoạt nếu không làm ra chút thay đổi, cứ một mực như vậy ngày nào cũng như này nào, sau này già đi thì còn ý nghĩa gì nữa, Hồ Duyệt muốn biến hóa, nhưng là sợ hãi bị thương, cũng không dám đi yêu, kết quả cuối cùng lại để vuột mất, tính cách như vậy thật sự không hợp cô một chút nào.
"Muộn rồi thôi tôi đi về đây." Bạch Trà Quân cầm túi đứng dậy.
Hồ Duyệt không có giữ lại, tiễn nàng ra cửa, ngay tại lúc nàng định rời đi rồi, đột nhiên lên tiếng, "Thừa nhận thích tôi khó vậy sao?"
Bị nói trúng tim đen, Bạch Trà Quân chết chân tại chỗ, khó dấu được tinh thần bất ổn, quay đầu lại vốn định phủ nhận, nhưng mà, có thể Hồ Duyệt lúc đó đứng quá gần nàng, trong một khoảnh khắc thấy đôi mắt đen láy kia nhìn mình, mang theo vạn phần nhu tình, một câu đều nói không nổi.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, cả hai từ lúc cùng nhau xuất hiện trên chương trình cho đến bây giờ cũng không quá hai tháng, Bạch Trà Quân cũng phải thán phục mình trong thời gian ngắn như thế lại có thể đối với một người yêu thích đến vậy, quả thực không hiểu được.
"Tôi thích em." vang lên bên tai là giọng của người nọ, Bạch Trà Quân lúc này mới cả kinh ngẩng đầu, từ trong ánh mắt của nàng xác định xem đây vẫn là nhất thời nổi hứng thổ lộ vẫn là thật tâm muốn cùng nhau đi lâu dài.
"Chúng ta mới biết nhau hơn hai tháng đã có thể đạt đến trình độ ưa thích này?" kỳ thật, nhát gan, sợ hãi, chính là tính cách của Bạch Trà Quân.
Khả năng bởi vì kinh nghiệm sương máu trước đây, nàng sợ nhất là bị ném bỏ, cho nên nàng một mực nỗ lực, nếu như không có ôm lấy quá nhiều chờ mong, cũng sẽ không phải thất vọng, nàng dùng lạnh lùng làm mặt nạ ngụy trang, che dấu đi sự yếu ớt của bản thân.
Qua nhiều năm như vậy vẫn một mực như thế, nhưng từ khi gặp được Hồ Duyệt, lại đột nhiên phát hiện, một người có thể chỉ vì chính mình chờ mong mà sống, nàng không cần phải để ý ánh mắt của người khác, dám yêu, dù cho thụ qua thương, ít nhất vẫn có thể một lần đem nhiệt tình của mình hết lòng đi yêu một người nào đó.
"Thật sự rất thích, nếu em không tin tôi nói, có thể tự mình đi cảm nhận." Hồ Duyệt cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ má nàng, "Kể từ giờ trở đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.